"À..." mà thôi....Linh Vân khựng lại.
Cái quỷ gì cơ?
Nàng mơ hồ cảm thấy có tảng đá nặng ngàn cân đang đè lên vai mình.
Này chỉ tùy tiện nói thôi...Không được! Không thể động phòng nha! Còn một bước nữa là kế hoạch đại công cáo thành rồi! Chẳng lẽ nàng còn phải hiến dâng thân thể cho ác thú nữa sao?
Không muốn cùng cặn bã lăn giường đâu.
Linh Vân nghĩ bụng, tối nay phải nhanh chóng hạ thủ mới được.
"À cái gì?"
Nhận thức sự nguy hiểm ẩn giấu sau giọng nói của người nam nhân, Linh Vân mau chóng lấy một tay ôm má, đỏ mặt, nhập vai thiếu nữ xấu hổ nhanh nhất có thể.
"Ừm...Thành thân sao? Không phải quá sơ sài rồi...? Với lại, nguyệt sự...nguyệt sự của thiếp..." Chưa nói xong câu, nàng liền nấc lên một tiếng, gò má đỏ lựng như tiêm máu.
"Nguyệt sự đến? Không sao, tối nay thành thân, ngày kia động phòng." Đối với kháng cự nhỏ bé của nàng, Dung Hạc chỉ gợi môi, ác liệt cười, hiển nhiên không có ý tứ buông tha.
Coi bộ chàng ta không thể không cùng nàng thành thân rồi...
"Thế nhưng..."
"Rốt cuộc nàng có muốn cùng ta thành thân không?"
Muốn không???
Đương nhiên là không!!!
Ta không hề! Ta muốn đánh người! Ta muốn lật bàn! Ta phản đối!!!
Ừm, sự nghiệp diễn kịch ôi sao quá vĩ đại!
"Đương nhiên là có nha .." Hết cách, không thể phá vỡ nhân thiết do mình tạo ra, Linh Vân chỉ đành "vờ vịt" xấu hổ cúi đầu, mặt hồng nín cười, vui mừng: "Bái đường xong chúng ta liền là phu thê rồi."
Câu cuối, nàng hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể, thanh âm be bé như mèo cào gãi ngứa lòng chàng.
Người đàn ông giơ một tay xoa xoa đầu thiếu nữ, khen một chữ đầy dịu dàng: "Ngoan."
Chàng tính toán hết cả rồi.
Ngay khi hai người họ tới Bắc Trấn, hôn lễ khắc được cử hành.
Tất cả đều đã chuẩn bị chu toàn, chỉ chờ tân lang, tân nương tới thôi.
Mấy lời nói hăm doạ ban nãy, cốt chỉ để nhận được cái gật đầu chấp thuận của nàng.
Ấy thế nhưng, nàng không chấp thuận cũng không sao, chàng có thể giơ khổ nhục kế ra.
Cơ mà...nàng chấp thuận rồi...
...
Linh Vân cứ ngỡ, cùng lắm hai người chỉ tùy ý đứng mặt đối mặt nhau, làm qua vài nghi lễ của lễ thành hôn, rồi ôm nhau ngủ qua đêm là xong chuyện.
Đằng nào chốn Bắc Trấn nghèo nàn này thì lấy đâu ra một cái lễ thành thân chất lượng?
Nàng lầm to!
Dung Hạc kẻ này...thế mà nhiều tiền vậy?
Nàng chỉ mơ hồ đoán ra, Dung Hạc có thầm dắt theo hai ba nhóm thuộc hạ, lại chẳng ngỡ rằng chàng ta ấy thế mà là một tay giàu sụ ngầm.
Nhìn căn biệt phủ trước mặt, trên đầu nàng cơ hồ mọc ra mấy dấu hỏi chấm.
Cổng biệt phủ còn dán thêm mấy chữ "hỉ" đỏ chót ghê người nữa chứ!
Song dù ngạc nhiên đến mấy, nàng cũng không thể biểu hiện ra vì hiện nàng bị mù nha.
Chỉ có thể nhao nhao kéo tay hỏi chàng: "Chúng ta thành thân thế nào giờ?"
"Trong một ngôi nhà lụp xụp." Dung Hạc mỹ mãn nhìn căn biệt phủ với những toà đình viện cổ kính trước mặt.
Nơi rộng lớn này được chàng mua lại từ một gã quan huyện cũ, quá xấu so với những căn ở kinh đô, nhưng so với chất lượng nhà cửa ở nơi này thì coi như không tồi rồi.
Để có thể cách li Linh Vân với Giang Đô xa nhất có thể,