"Đệ đệ..." Dung Hành từ đằng xa kêu to, phá thế trẻ che lao tới.
Một tay đỡ lấy đệ đệ, hai chân Dung Hạc rất nhanh liền tê liệt, chàng ta gục mất.
"Vân..." Khoé môi nam nhân mấp máy, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt dần tan rã, chàng ta đã đánh mất tín ngưỡng của đời mình...
Nhưng một điều đáng kinh ngạc là chàng ta không có cảm thấy phẫn nộ, tức giận...
Không hề...Một chút cũng không...
Ngược lại với tất cả những cảm xúc đó, chàng cảm thấy ôi sao quá sợ hãi, trong sợ hãi lại giãy chết cầu mong...
Nàng biết rồi...phải không?
Nàng biết sự thật hay sao?
Tuy lưỡi dao có độc, nhưng vị trí đâm lại không phải tử huyệt, nàng không nỡ, phải vậy không?
Nàng...không bị mù?
Phải chăng Dung Hạc đã quên những lời lẽ châm biếm mà vừa rồi Linh Vân ban cho chàng?
Đầu óc quay cuồng cố tình nảy sinh hàng vạn câu hỏi.
Thế nhưng lời nói lại chẳng thể tuôn ra khỏi miệng.
Một chữ "Vân" vừa rồi, gần như đã bòn rút mất toàn bộ sức lực của chàng.
Chỉ còn ánh mắt vẫn ánh lên tia giãy giụa khốn cùng.
Đối diện với ánh mắt bi thương đó của nam phụ, Kế Hậu nương nương làm như không thấy, thản nhiên vung quạt cắt đứt cánh tay của một tên chính phái đang vồ vập xông tới.
Máu tươi phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo kia.
Khoé môi Linh Vân nở nụ cười thực điềm mỹ.
A! Giết người, khiến nàng hưng phấn muốn điên!
Sau lưng có nguy hiểm!
Dung Hạc trông nàng không bận tâm đến đòn từ đằng sau, đồng tử kịch liệt co rút lại, ngón tay khó khăn động đậy, thế nhưng chàng nào có thể hét lên tiếng.
Tại sao người đàn ông này có thể si tình đến thế? Kể cả khi bị ái nhân đâm cho một nhát, thay vì lo cho thương thế bản thân, chàng ta lại đi lo cho tính mệnh người kia hơn.
"Đệ đệ..." Bắt gặp ánh mắt đệ đệ, Dung Hành không biết nên nói sao nữa.
Thân tâm càng thêm oán hận Linh Vân.
Trong mắt hắn, đệ đệ đã bị ả điên Ma giáo đó lừa lọc, nhưng hắn nào biết, đệ đệ của hắn căn bản là đã thấu rõ người con gái ấy là ai...
Linh Vân đương nhiên sẽ không dễ dàng chết, nàng là trợ thủ đắc lực của vai ác đó.
Uyển chuyển di động thân mình né tránh, Linh Vân nhìn nữ chính đánh lén sau lưng, ngả ngớn bĩu môi nhỏ: "Ây dô, tiểu mỹ nhân, đánh thế là không ổn!"
Dứt lời, nàng nhướn mày, lại tùy ý vung quạt, một đạo hàn quang loé lên, ngực của Sở Y Nhân một nhát bị cắt rách.
Vết cắt khá nông, chảy nhiều máu nhưng không chết.
Linh Vân chém được nữ chính, càng chém càng hăng, tùy ý hạ thủ thêm mấy nhát chém nữa.
Phe hội Ma giáo so ra cũng không kém nàng.
Đánh đánh giết giết củ cải chính phái, mạng người ngã xuống y ngả rạ.
Cơ mà đang đánh giữa chừng, Linh Vân bèn rút lui.
Chỉ có mình nàng cùng Đại Ni là rút.
Mà ngoại trừ Dung Hạc ra, cũng chẳng ai chú ý đến sự chạy trốn đầy hèn hạ này của nàng.
Linh Vân đi trước một bước tại vì nàng rõ, chỉ tí nữa thôi, phe phái Ma giáo sẽ thua thật thảm.
Mặc dù bây giờ bên phản diện đang áp đảo, nhưng nam chính, nữ chính có vầng quang hoàn nhân vật bảo vệ, ắt hẳn sẽ có quý nhân phù trợ.
Nàng không mau chạy đi nhanh mà còn dám lưu lại, khéo tí nữa sẽ bị đánh thành phân heo.
Dung Hạc nhìn theo bóng dáng nàng, giữa vô vạn máu tanh cùng xác chết, mí mắt tuyệt vọng chậm rãi nhắm lại...
Vân...
Chàng muốn hét lên...
Đừng đi...
Đừng bỏ ta mà đi...
...
"Thánh nữ đại nhân, Ngài quả nhiên dự liệu như thần." Đại Ni từ dưới cúi mình, dâng lên ánh mắt cung kính cho người con gái ngồi phía trước.
Cái nhìn này, khác xa hoàn toàn với hồi nhìn hàng giả kia: "Một lúc sau,