Dung Hạc thu hồi vẻ cáu kỉnh trên mặt, ngồi xuống cái ghế đôn cạnh nàng.
Linh Vân liếc qua một loạt biểu cảm luân trên mặt chàng, rồi lại nhìn bát cháo chàng đem đến, lãnh đạm mở miệng.
"Ta ăn sáng rồi." Ý là, ngươi không cần phải đem đồ ăn sáng tới.
Ta không có ăn nữa.
"Ta biết." Dung Hạc rũ mắt, nhìn cả bàn đồ ăn màu sắc sặc sỡ mùi thơm ngút ngàn trước mắt.
Không biết đầu óc chàng ta đang nghĩ gì, song chàng ta chỉ hạ thấp giọng, như bi thương, lại như đang buồn bã: "Là ta không biết suy nghĩ chu đáo, khiến đại nhân phiền lòng."
Thực sự mà nói, sau khi biết được đây là một gã đàn ông có chỉ số nguy hiểm lên đến dương vô cùng, Linh Vân liền sợ hãi không thôi.
Bảo nàng còn có bản lĩnh đi ngược chàng ta sao? Trước đây ít nhiều còn có, giờ bản lĩnh bay sạch không còn một mống.
Nàng dù gì cũng chỉ là một nữ nhân chỉ biết xài có mỗi tâm cơ kế, nếu Dung Hạc điên lên mà muốn giết nàng, nàng thực sự không còn đường thoát.
Đàn bà không đáng sợ, tiểu nhân không đáng sợ, đồ điên mới đáng sợ.
Linh Vân thực lòng luyến tiếc cái thế giới chết tiệt này, tại vì trong nguyên tác, kết cục của Hồng Linh không có được đề cập tới.
Ba Bá liền cho phép nàng sống thọ đến tám mươi tuổi.
Lần đầu tiên có cơ hội được sống đến tám mươi tuổi, bảo nàng thế nào có thể bỏ lỡ? Ai ngờ bên cạnh mình lại đang dưỡng một quả bom nổ chậm, nếu không mau tay loại trừ quả bom này, sợ là sẽ bỏ mệnh sớm.
Chọc giận kẻ điên chính là một hành vi ngu xuẩn, rút ra điều này, Linh Vân mỉm cười đến vô cùng xinh đẹp.
"Mặc dù ăn sáng rồi, nhưng ban nãy thực sự là không ngon miệng." Đoạn, nàng giơ tay kéo đĩa cháo lại gần, mở nắp hộp ra, tay cầm thìa lên: "Ta sẽ ăn thêm vậy."
Sau đó, Linh Vân ngậm ngùi cúi đầu ăn.
Tâm trí vẫn là đang suy nghĩ kế sách loại bỏ Dung Hạc.
Nàng không hề muốn nhìn vào đôi mắt nóng rực của ai kia.
Ăn qua loa vài đĩa cháo, nàng mới thôi không ăn nữa.
Dung Hạc vốn chẳng trông mong gì về việc người con gái chàng yêu sẽ ăn bát cháo này.
Nàng xấu xa tàn nhẫn như nào, không ai hơn chàng rõ nhất.
Nàng ấy, Vân yêu dấu của chàng, chỉ muốn giẫm đạp chàng thôi...
Thế nhưng nàng vẫn ăn...dù là ăn vài miếng, nhưng vẫn là ăn bát cháo đó, bát cháo do đích thân chàng nấu.
Trái tim của chàng không khỏi run lên vì quá đỗi vui mừng.
Mặc dầu, trái tim ấy đã bị tổn thương đến không còn hình dạng...
Chàng hèn mọn như vậy đấy...
Dù bị tổn thương đến trăm nghìn tỉ lần đi chăng nữa, thì chỉ cần ái nhân trước mắt cho chàng chút quả ngọt, chàng lại khó kìm nổi, tựa một con chó...vẫy đuôi...lấy lòng nàng...
"Đại nhân..." Đầu gối Dung Hạc khụy xuống dưới chân nàng, hai tay vòng nhẹ lấy cái eo mềm mại của người thiếu nữ, chàng ta đem đầu vùi vào bụng nàng: "Cháo ngon không?"
Thân hình Linh Vân cứng đờ, lại không có cái lá gan từ chối hành vi thân mật này của chàng.
Nàng nhạt nhẽo đáp: "Cũng được."
"Ừm." Dung Hạc hàm hồ tiếp lời: "Đại nhân, mấy ngày nay vì sao nàng cấm cửa ta? Không thể nhìn thấy nàng, ta cảm thấy rất buồn..."
"Mấy hôm đó tâm tình ta bất ổn, không muốn gặp ngươi." Nha, biết chàng ta là phần tử nguy hiểm của thế giới này, bảo tâm tình nàng còn tốt được