Ba mươi phút tắm táp xong xuôi, Diệp Ngôn rời nhà tắm.
Đi đến bên bàn trang điểm, anh sấy qua loa mái tóc, rồi tới bên giường, chui vào chăn, nằm xuống.
Anh lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhớ đến ánh mắt xa cách của cô, phiền muộn thở dài một hơi...
Hôm nay quá mệt mỏi rồi!
Diệp Ngôn quay lưng, nhắm mắt.
Chung một chiếc giường, tâm lại không thuận, vợ chồng khó có thể mà ân ái như xưa.
...
Diệp Ngôn gặp ác mộng, mồ hôi dính đầy người, trở mình ngồi thẳng dậy.
Bức bối thở hồng hộc liên tiếp.
Ắt hẳn trong mơ, anh đã mơ đến một giấc mộng nào đó quá đáng sợ nên sắc mặt mới tối tăm đến vậy.
Anh đưa tay, ấn nhẹ ngực, là vị trí nơi trái tim.
Ánh mắt tìm tòi khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy cái đồng hồ quả lắc treo tường, là ba giờ sáng.
Nằm lại trên giường, Diệp Ngôn vô tình dán mắt vào bóng lưng gầy gò của người vợ chung chăn chung gối cùng anh.
Chăn đắp hờ qua vùng bụng, đêm tối lạnh lẽo đến thế, Linh Vân co ro một góc giường, nom đôi vai gầy yếu ớt tới kì lạ.
Hình ảnh trong ác mộng ban nãy thoáng chiếu qua, tựa một cảnh phim buồn.
Lồng ngực trống trải hư không.
Diệp Ngôn chần chừ hồi lúc, rồi tiến đến, giơ tay ôm vợ vào lòng.
Ngửi mùi hương trên cơ thể cô, đêm tối vắng vẻ, trái tim bất an của anh trong thoáng chốc yên bình trở lại.
Mọi phiền muộn ban ngày chỉ bằng cái ôm này đều hoàn toàn tan biến.
Giấc mộng ban nãy quá mức đáng sợ, lại quá mức chân thực.
Nó gần như cắn nuốt da thịt anh, gặm nhấm linh hồn anh, khiến anh đau đớn tới tê tâm phế liệt.
"Vân..." Vùi đầu vào hõm cổ người phụ nữ, người đàn ông thầm nỉ non.
Hoá ra đây là cảm giác được lấp đầy.
[ Độ hảo cảm của nam phụ: +3%, 58%.
]
...
Plato hỏi Socrates: "Hạnh phúc là gì?"
Socrates nói: "Ta yêu cầu con đi xuyên qua bãi ruộng hoang, đi hái một đóa hoa xinh đẹp nhất về, nhưng có một quy tắc, con không thể quay trở lại, hơn nữa con chỉ có thể hái một lần, một đoá duy nhất."
Vì vậy Plato làm theo.
Hồi lâu sau, ông cầm một đóa hoa xinh đẹp nhất trở lại.
Socrates hỏi ông: "Đây là đóa hoa xinh đẹp nhất?
Plato nói ra: "Khi con đi xuyên qua ruộng hoang, con thấy đóa hoa xinh đẹp này, con liền hái nó xuống, cũng nhận định nó là đẹp nhất.
Hơn nữa, sau đó con lại trông thấy rất nhiều đóa hoa tươi đẹp khác, con vẫn kiên trì tin tưởng đóa hoa mình hái chính là đóa xinh đẹp nhất mà không hề dao động.
Cho nên con đem đóa hoa xinh đẹp nhất mà mình hái lại đây."
Lúc này, Socrates hàm ý sâu xa nói: "Đây, chính là hạnh phúc."
Hạnh phúc là như thế.
Trong tình yêu là vậy, trong hôn nhân cũng là vậy.
Nếu chúng ta khăng khăng nhận định, đối phương đều là người đẹp nhất, tựa bông hoa đẹp nhất mà Plato hái, vậy ấy là hạnh phúc rồi.
Cảm nắng là bản năng, mà chung thủy lại là sự lựa chọn.
Linh Vân là một bông hoa, một bông hoa đẹp nhất, tự mình hiến dâng mặc cho Diệp Ngôn giơ tay hái.
Tám năm thơ ấu, ba năm thanh xuân cấp ba, chín năm phấn đấu trưởng thành.
Nơi nào có Linh Vân, nơi đấy liền có Diệp Ngôn, và cũng ngược lại, nơi nào có Diệp Ngôn, nơi ấy có Linh Vân.
Bọn họ bên nhau như hình với bóng, vĩnh viễn không thể tách rời.
Một tình yêu đẹp giữa nàng công chúa và chàng hoàng tử, khiến cho cả giới hào môn phải chắp tay ngưỡng mộ.
Đáng tiếc,