Tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, cho dù mặt trời có treo trên đỉnh đầu, nhiệt độ không khí xung quanh vẫn khiến người khác cảm thấy rét lạnh.
Lúc này bên trong quân doanh lại là một phen náo nhiệt, hoàn toàn bất đồng với bầu không khí tẻ nhạt lúc trước.
Trong sân trường, binh lính từng đoàn người ngồi vây quanh.
Tướng quân diễn võ, hơn nữa đối thủ lại là sư đệ của mình, binh lính xung quanh đã bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Thậm chí có người tìm không thấy vị trí chỉ đành đứng ở phía xa mà nhìn, có thể nhìn đến bóng dáng đã là không tồi.
Mười vạn người, có thể tìm được bao nhiêu vị trí, hầu hết cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn xem.
Còn có người khiêng một cái mâm, đánh cược một phen, mua một cái thắng thua.
Đương nhiên đại bộ phận đều mua Sở Thiên Duật thắng.
Tướng quân có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đã được chứng kiến trên chiến trường, lúc này đối phương lại là một người mới nhập ngũ, hơn nữa bộ dáng xem chừng tuổi tác cũng không lớn vì vậy đám người cũng không mang theo hi vọng một tân binh như nàng lại có thể đánh thắng được tướng quân.
Một tiếng kèn vang lên, hai người đồng thời từ hai bên bước ra.
Bên phải, là tướng quân của bọn họ Sở Thiên Duật, dưới chân một con ngựa nâu, trong tay dẫn theo một cây ba mét trường kích.
Sở Thiên Duật lớn lên mang theo dáng dấp bảy phần của phụ thân, khí thế lẫm liệt như đao tước, nhìn qua vô cùng uy phong.
Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt tỏa ra nồng đậm chiến ý.
Còn bên trái, cưỡi ở trên lưng ngựa lại là một vị thiếu niên tuấn mỹ.
Chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người khác cả đời khó quên, gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng hiển nhiên cũng không có ai nghĩ nàng là nữ tử, dù sao một thân khí thế kia thậm chí còn không thua kém bất kì nam nhân nào.
Thiếu niên trên mặt mang theo vài phần anh khí, một thân giáp đen, trong tay cầm theo một thanh trường thương, dưới chân là một con hắc mã, thật sự làm người không rời đi được tầm mắt.
Hai người vừa ra sân, không khí lập tức trở nên an tĩnh, đến ngay cả hít thở cũng không thông, gương mặt mang theo vài phần chấn động.
Sở Thiên Duật nhìn về phía Lãnh Cơ Uyển, hơi thất thần, sau đó giơ lên trường kích: “Sư đệ, ngươi lên trước đi, nhất định phải đem ra toàn bộ thực lực, ta cũng sẽ không nương tay.”
Lãnh Cơ Uyển gật đầu, nắm chặt trường thương trong tay đáp: “Được! Sư huynh, ta sẽ không để ngươi thất vọng.” Nói xong, nàng lôi kéo dây cương Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng phi thân về phía trước.
Thật nhanh!
Sở Thiên Duật thoáng ngây người, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thúc dục con ngựa dưới chân, lao thẳng về phía Lãnh Cơ Uyển.
Tuyệt Ảnh lạnh lùng mà nhìn con ngựa đối diện, liếc mắt một cái, trên mặt vết sẹo vừa nhíu lại, lộ ra vài phần khinh miệt.
Lãnh Cơ Uyển trong tay ba mét trường thương cũng nâng lên, mắt thấy khoảng cách giữa mình và sư huynh càng lúc càng gần, một cây lạnh lẽo trường thương mang theo kình phong