Hà Sơn thành.
Tiết trời càng lúc càng chuyển lạnh, Lãnh Cơ Uyển ngồi trên lưng Tuyệt Ảnh chậm rãi đi trên đường.
Thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua, tóc dài trát sau lưng khẽ lay động, nhìn qua có chút đơn bạc.
Sở Tiêu trở về không có trực tiếp đi đến hoàng cung, mà lại dẫn theo Lãnh Cơ Uyển tiến về Vũ An Quân phủ.
“Sư phụ, người không đến hoàng cung sao?” Lãnh Cơ Uyển chần chờ một lúc, trong lòng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đại quân trở về, nào có tướng quân đi trước về nhà.
“Không cần, dù sao hoàng cung cũng không thoải mái bằng ở nhà.”
Căn bản không thèm để ý lời nói của mình có thể hay không bị người khác nghe thấy, đối với Sở Tiêu mà nói, đánh xong một trận chiến, chỉ có trở về nhà mới có thể làm hắn chân chính được nghỉ ngơi.
Vũ An Quân phủ vẫn như trước kia, vẫn là bộ dáng quạnh quẽ yên tĩnh, nơi đây tách biệt với phố xá, rất ít có người qua lại.
Lúc này, lão quản gia đang quét rác trước cửa, từ xa trông thấy hai bóng dáng quen thuộc, thoáng ngẩn người, xác định người đến là Lãnh Cơ Uyển cùng Sở Tiêu, sắc mặt vui mừng đi lên cười đón.
“Lão gia, tiểu thư, hai người vất vả rồi.” Lão quản gia tiếp lấy dây cương Tuyệt Ảnh cùng ngựa của Sở Tiêu.
Thanh âm nhàn nhạt như thường ngày, nhưng trong đó lại có thể nghe ra ý mừng.
Sở Tiêu gật đầu, bộ dáng có chút mệt mỏi, chậm rãi bước vào trong phủ.
“Lão Tần, giúp ta chăm sóc Hắc ca.” Ánh mắt lướt qua Tuyệt Ảnh, Lãnh Cơ Uyển trong lòng có chút cảm kích, mấy tháng qua, nếu không có Hắc ca tính mạng của nàng cũng khó mà bảo toàn.
Lão Tần ôm lấy đầu Tuyệt Ảnh, cánh tay vỗ nhẹ lên cổ: “Chắc nịch hơn không ít.”
Như để đáp lại lời nói, Tuyệt Ảnh đem đầu cọ cọ vào tay của lão Tần, Lãnh Cơ Uyển đứng một bên không khỏi có chút chua chua, rốt cuộc vẫn là ngựa của mình hay là ngựa của lão Tần.
Tuyệt Ảnh trông thấy vẻ mặt của Lãnh Cơ Uyển, lặng lẽ cấp cho nàng ánh mắt khinh thường, từ khi vào phủ hơn phân nửa thời gian đều do lão Tần chiếu cố, còn nàng mỗi lần tìm đến nó đều không có chuyện tốt lành, vì vậy Tuyệt Ảnh hiển nhiên là không thích.
Lãnh Cơ Uyển tựa hồ có chút chột dạ, nàng ngượng ngùng xoay đầu, không có cùng Tuyệt Ảnh tiếp tục đối mặt.
Sở Tiêu và Lãnh Cơ Uyển trở về, trong phủ liền trở nên náo nhiệt hơn không ít.
Hạ nhân bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, lão phu nhân nói, đêm nay phải hảo hảo ăn thượng một đốn, khao khao tiểu thư.
Đến nỗi Sở Tiêu, Quân Dao lại là mặc kệ hắn.
“Mấy tháng không gặp, ngươi cũng thay đổi rất nhiều.”
Quân Dao đứng ở trước mặt Lãnh Cơ Uyển, nhìn trên khôi giáp tràn đầy vết thương binh khí, còn có trên mặt mang theo vài phần cương nghị.
Sau khi trở về, Lãnh Cơ Uyển lại nhiều thêm vài phần phong phạm của lãnh tướng.
Đáng tiếc vẻ cợt nhả lúc trước lại thiếu đi rất nhiều.
“Gầy đi, người khác