Tiếng nhạc vang lên, mặc dù không có y phục múa phụ trợ, nhưng y phục trên người Lãnh Cơ Uyển lại có ống tay áo dài đến đầu gối có thể làm cho nàng khống chế một cách dễ dàng.
Thuận theo tiếng nhạc, nàng khẽ xoay nhẹ thân thể, một cảm giác quen thuộc đột nhiên truyền đến đại não.
Sau khi tiếng đàn thay đổi, Lãnh Cơ Uyển duỗi người một chút, ống tay áo phất lên, cạp váy nhanh nhẹn, hết thảy đều mỹ đến không thể giải thích, tựa như tiên cảnh.
Từng cái phất tay áo, từng động tác xoay tròn của nàng khiến cho mọi người như bị mê hoặc.
Mỗi một động tác vô cùng tự nhiên thanh thoát mang theo vẻ siêu phàm thoát tục lại điềm đạm thanh nhã.
Trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Lãnh Cơ Uyển, An Tử Phong cũng giống vậy.
Tuy nhiên trong mắt lại mang theo một tia tà mị, tựa như phát hiện con mồi.
An Tử Phong cong môi, đem dáng vẻ xinh đẹp của nàng thu hết vào trong tầm mắt.
Y phục trên người khẽ lay động theo từng nhịp điệu, tỏa ra rung động lòng người.
Giai nhân như vậy, thực khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Thẳng đến tiếng đàn kết thúc, Lãnh Cơ Uyển khom người, trở về bên cạnh Sở Tiêu, đại điện như cũ thật lâu không có tiếng động.
Một người ly rượu rời tay, rơi xuống mặt đất, mới đưa mọi người bừng tỉnh.
“Nghe nói Lãnh tướng có dung mạo hơn người, gặp qua một lần nhất định sẽ không quên, trước đó ta còn không tin nhưng từ khi gặp được Lãnh cô nương, chuyện này xem ra cũng không phải lời đồn.” An Tử Phong không nhanh không chậm nói, đôi mắt híp lại nhìn xem Lãnh Cơ Uyển.
Lãnh Cơ Uyển lại không để tâm đến lời nói của hắn, cười cười đáp: “Tĩnh Vương quá khen, dân nữ cùng đường huynh chỉ là người bình thường, tất cả đều là phóng đại mà thôi.”
An Tử Phong cười nhạt, không tiếp tục lên tiếng, mà hướng tầm mắt về phía Ngụy Vương.
“Hoàng thượng, Trương Mục chết dưới tay của người Ngụy quốc.
Vốn ban đầu nỗi uất nghẹn này bản vương còn nuốt không trôi, tuy nhiên Ngụy quốc lại làm ta rất thưởng thức, không biết hoàng thượng có thể nguyện ý vì ta chia sẻ ưu sầu này không?”
Không khí trên đại điện lại lần nữa rơi vào trầm lặng, Lãnh Cơ Uyển thần sắc thay đổi, trong lòng âm thầm than thở một câu.
Quả nhiên không có vô sỉ nhất mà chỉ có vô sỉ hơn, chỉ bằng một câu nói này đã đầy đủ khiến cho nàng nâng lên kính trọng.
Tình huống bất ngờ khiến cho Ngụy Vương rơi vào trầm mặc, khẽ nhíu mày, đưa mắt về mấy vị đại thần, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nguyệt quốc mất đi Trương tướng quân, trẫm cảm thấy vô cùng thương tiếc, không biết Tĩnh Vương có thể chỉ điểm cho trẫm, làm cách nào để có thể cùng ngươi chia sẻ ưu sầu này được không?”
An Tử Phong khóe miệng giương lên, giống như lão hồ ly đang âm thầm tính kế: “Hoàng thượng đã nói vậy, nếu bản vương còn khách khí thì đúng là không thích đáng, chỉ là