“Sở tướng quân, Lãnh tướng quân.” Binh sĩ cúi đầu hành lễ.
Lãnh Cơ Uyển khẽ gật đầu đáp lại, lôi kéo Hắc ca dây cương, cánh tay vỗ nhẹ lên cổ.
Hắc ca hừ hừ một tiếng, lúc này mới chịu yên ổn một chút.
Bên trong quân doanh, binh lính trên người giống như trước kia ăn mặc một tầng áo giáp da cũ nát, trên mặt dính tro bụi, nhìn qua thập phần u ám.
Không biết những áo giáp da này đã trải qua bao lâu, cũng không biết có phải hay không từ trên người chết hái xuống.
Ngay cả y phục bên trong cũng hết sức đơn bạc, chỉ có một lớp áo mỏng miễn cưỡng có thể chống lại cái rét.
Vì vậy có không ít người xoa xoa bàn tay của chính mình.
Chiến trận xảy ra triền miên, bây giờ chỉ còn sót lại hơn hai mươi vạn binh lính, trong đó có mấy vạn người bất quá đều là thôn phu, nhận được lệnh triệu tập từ Ngụy Vương mới đến nơi này.
Bọn họ không phải chính quân, vì vậy không có trang bị thậm chí huấn luyện cũng chưa từng trải qua, những người này đã chú định chỉ có thể làm khiên đỡ trên chiến trường.
…
Vài ngày trôi qua.
Lãnh Cơ Uyển lúc này đang cùng Sở Tiêu chăm chú nghiên cứu địa đồ tác chiến, còn Sở Thiên Duật vẫn không quản ngại mưa gió ở bên ngoài dò xét quân tình.
Một vị lãnh tướng khác ngồi chờ đợi một bên, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự phiền não, muốn đứng lên nhưng rốt cuộc lại đem nỗi lo lắng đè nén lại.
Ánh nến chập chờn nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Lãnh Cơ Uyển.
Dáng vẻ của nàng cực kỳ an tĩnh, bàn tay cầm bút lông hơi khựng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bỗng một suy nghĩ táo bạo chợt hiện lên trong đầu, nàng đứng dậy đi ra trước doanh trướng, xốc màn lên, thông qua cơn mưa hướng mắt nhìn về khu rừng phía xa.
Đúng lúc này, trong màn mưa trắng xóa đột nhiên xuất hiện một binh sĩ chạy đến, vội vàng hành lễ với mọi người, sau đó đi đến bên cạnh Sở Tiêu, ghé vào tai hạ giọng nói.
Thanh âm của hắn rất nhỏ lại thêm tiếng mưa bên ngoài ồ ạt như vũ bão, cơ hồ không thể nghe thấy hắn nói tới chuyện gì, nhưng nhìn xem thần sắc vui mừng của Sở Tiêu, hiển nhiên người này mang đến là một tin tức tốt lành.
Rất hiếm khi trông thấy Sở Tiêu phấn khởi như vậy, Lãnh Cơ Uyển rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Sở Tiêu biết mình có chút kích động, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, tuy nhiên trong giọng nói vẫn không thể che giấu một tia mừng rỡ: “Chuyện tốt! Đi thôi, ngươi cùng ta đi gặp hắn.”
Mặc dù trong lòng mang theo nghi hoặc, nhưng Lãnh Cơ Uyển vẫn thành thật mặc lên áo mưa chậm rãi bước theo Sở Tiêu.
Chưa đến một nén hương, nàng và sư phụ đã xuất hiện trước một mật thất, càng đi vào sâu nàng càng cảm thấy quen thuộc.
Trông thấy Sở Tiêu tới, đám nam nhân mang theo mặt nạ trên mặt đều tự giác lui ra một bên, chỉ để lại một con đường nhỏ cho hai người đi tiếp.
Đến khi tiến đến