Nguyệt quốc lui binh, Lãnh Cơ Uyển cũng không có ý định buông tha, trên đường rút lui nàng và sư phụ đã để lại rất nhiều mai phục, sau đó lên ngựa cùng với Sở Thiên Duật dẫn theo kỵ binh vây bắt đại quân Nguyệt quốc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, binh sĩ Nguyệt quốc chết vô số kể.
Mà Lãnh Cơ Uyển dựa vào sở học của mình, trên chiến trường phá vỡ thế như chẻ tre của địch, khiến cho tinh thần đội quân còn lại cũng giảm sút rõ rệt.
Vào ngày quyết chiến cuối cùng, nàng và sư phụ tự mình dẫn theo binh sĩ đánh thẳng vào đại quân của Nguyệt quốc.
Bởi thời cơ tác chiến thích hợp cùng với mai phục từ trước, bốn mươi vạn đại quân Nguyệt quốc chỉ còn lại một nhóm kỵ binh và hơn mười vạn quân rút về phương Bắc.
Thời tiết đột ngột chuyển lạnh nhưng lại không hề ảnh hưởng tới binh sĩ Nguyệt quốc bởi bọn họ đã sớm quen với cái lạnh giá, sớm luyện được thân thể cứng rắn như thành đồng vách sắt, năng lực chịu rét cũng cao hơn hẳn người thường.
Cho nên một trận chiến cuối cùng này, mặc dù Ngụy quốc thắng, nhưng lại là thắng thảm, nếu không phải Tĩnh Vương trước đó chủ quan, Ngụy quốc biết được kế hoạch của Nguyệt quốc, dẫn đến số lượng binh sĩ càng ngày càng suy giảm thì cuối cùng chiến thắng chưa chắc đã thuộc về Ngụy quốc.
Tuy nhiên trên đời lại không có thuốc hối hận, người thắng chung quy vẫn là Ngụy quốc, chiến trận kéo dài suốt hai năm cuối cùng cũng được khép lại.
...
Ban đêm, thời tiết có chút lạnh, Lãnh Cơ Uyển tắm rửa xong, mang theo đầu tóc còn có chút ướt ngồi ở bên ngoài doanh trướng.
Doanh trại lúc này xác thực vô cùng yên tĩnh, binh lính cũng có thể an tâm mà đi ngủ, không cần giống như trước lúc nào cũng lo lắng Nguyệt quốc sẽ công doanh.
Có lẽ đã rất lâu rồi doanh trại mới được yên bình như vậy.
Lãnh Cơ Uyển bàn tay chạm nhẹ lên bội kiếm bên hông, đầu ngón tay vô thức khẽ lướt qua biểu tượng được khắc trên đó.
Chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện sẽ đều kết thúc, đến lúc đó, nàng sẽ được quay về phủ, cùng với mọi người tiếp tục cuộc sống khoái hoạt như trước.
Nghĩ đến tương lai về sau, trên gương mặt tuyệt mỹ liền xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.
“Sư đệ có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?”
Theo âm thanh nhìn lại, không biết từ khi nào Sở Thiên Duật đã đứng trước người nàng, bên cạnh hắn còn có Sở Tiêu và Minh Triết.
“Sư huynh?” Lãnh Cơ Uyển hướng về Sở Thiên Duật lộ ra một cái mỉm cười: “Đã muộn thế này, ngươi tìm ta là có chuyện gì?”
Sở Thiên Duật ánh mắt liếc về phía hai người, trên mặt có hơi ngượng ngùng, vốn dĩ hắn mang theo hai bình rượu đến gặp Lãnh Cơ Uyển, không nghĩ tới trên đường lại bắt gặp Minh Triết cùng Sở Tiêu, nhất thời không khỏi có điểm lúng túng.
Minh Triết thức thời lên tiếng: “Nếu Sở tướng có chuyện quan trọng, vậy thì ta cũng không làm phiền...”
Lời còn chưa dứt, Sở Tiêu đã mở miệng, giọng nói không vui không giận: