“Thông báo?” Lãnh Cơ Uyển sửng sốt: “Có chuyện gì? Ta còn chưa luyện kiếm xong a.
”
“Tiểu thư, người quên rồi sao? Hôm nay chẳng phải là ngày tiểu thư học cưỡi ngựa sao?”
Lãnh Cơ Uyển khóe mắt co rút, bất mãn thở dài một hơi, biết sớm nàng cũng sẽ không học mấy thứ này.
…
Tuyệt Ảnh đang đứng trong chuồng ngựa ngủ gật, cái đuôi thỉnh thoảng lay động một cái.
Bởi vì là ngựa của Lãnh Cơ Uyển, Sở Tiêu cũng cố ý dặn dò, hạ nhân chiếu cố càng dụng tâm hơn trước.
Ngay cả cỏ, cũng là loại tươi tốt sáng nay mới mua cho nó.
Bỗng nghe tới một tiếng động, Tuyệt Ảnh quơ quơ đầu, mở mắt.
Nguyên lai là trông thấy một bóng dáng đi tới.
Lãnh Cơ Uyển trên tay cầm một bó cỏ lớn, cười gian bước tới gần Tuyệt Ảnh.
“Hắc ca.
”
Gương mặt anh khí, lúc này lại làm cho Tuyệt Ảnh cảm thấy thập phần đáng khinh.
“Hừ!” Tuyệt Ảnh phát ra một tiếng thở phì phò, tựa như đang hỏi có chuyện gì giống nhau.
Lãnh Cơ Uyển cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, nàng cầm một bó cỏ lớn đưa tới Tuyệt Ảnh bên miệng.
“Ngươi xem, ta cho ngươi ăn cỏ ngon nhất ngủ cũng ở nơi tốt nhất, cũng chưa có lúc nào bạc đãi ngươi.
”
Tuyệt Ảnh nhìn thoáng qua Lãnh Cơ Uyển, trong mắt tựa hồ mang theo một ít khinh miệt, nhưng vẫn cúi đầu đem Lãnh Cơ Uyển trong tay cỏ cắn vào trong miệng.
Lãnh Cơ Uyển mặc kệ khuôn mặt ghét bỏ của nó, nàng xoa xoa tay cười.
“Một lúc nữa ta học cưỡi ngựa, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn được không?”
Nàng biết Tuyệt Ảnh khó thuần, vì vậy mấy ngày qua không ngày nào nàng không đến hối lộ nó.
Nếu không đến lúc học cưỡi ngựa, Tuyệt Ảnh không chịu phối hợp, đem nàng từ trên ném xuống, lại dẫm lên vài cái, cho dù không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Đứng cách đó không xa, Sở Tiêu nhìn xem một người một ngựa nói chuyện, khóe miệng liền trở nên cứng ngắc.
Trước khi huấn luyện, hắn kêu nàng nghĩ cách cùng ngựa của mình trở nên thân cận, ai nghĩ đến nàng lại dùng cách này.
Sở Tiêu lắc lắc đầu, từ trong dắt ra một con ngựa, sau đó ngồi lên, một tay lôi kéo dây cương một bên đối với Lãnh Cơ Uyển giảng giải.
Sau một hồi, trông thấy Lãnh Cơ Uyển có vẻ đã hiểu, Sở Tiêu không khỏi âm thầm tán thưởng.
Ngày thường xem chừng có chút phát ngốc, nhưng đối với chính sự lại vô cùng nghiêm chỉnh.
“Đầu tiên là ngự, ngươi lên ngựa thử xem.
”
Lãnh Cơ Uyển nắm Tuyệt Ảnh dây cương, mỉm cười vỗ vỗ đầu ngựa, nhỏ giọng nói: “Hắc ca, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nhất định phải phối hợp với ta một chút.
”
Tuyệt Ảnh tựa hồ nghe hiểu Lãnh Cơ Uyển, ánh mắt lướt qua nàng một cái, khẽ nghiêng đầu, giống như đang nói mau chóng leo lên.
Lãnh Cơ Uyển kéo lại dây cương Tuyệt Ảnh, cắn chặt răng, nhắm mắt lại xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Tuyệt Ảnh có vẻ dị thường phối hợp, vì làm cho Lãnh Cơ Uyển cảm thấy an ổn, nó thậm chí đứng yên không nhúc nhích, cố gắng duy trì cân bằng.
Sở Tiêu đứng một bên lại vô cùng sửng sốt.
Con ngựa này tựa hồ so với hắn nghĩ càng phải thêm linh tính.
“Tiếp đó là khống ngựa.
” Sở Tiêu run run dây cương, con ngựa chậm rãi