Dù gì suy đoán cũng là suy đoán, Hạ Hạ vẫn không thể vội kết luận cô nói: "Tiêu Như em từng được tôi chủ nhiệm chắc hẳn cũng biết tôi không thích vòng vo."
Tiêu Như gật đầu.
Nàng đương nhiên biết, dù cách đây ba năm nhưng mà vì cũng là dạng học sinh không chăm ngoan gì và thường xuyên bị nhắc nhở, chính bản thân Tiêu Như đương nhiên biết Hạ Hạ không thích nói vòng nói vo.
Hạ Hạ ngồi nhìn Tiêu Như ngón tay cô gõ gõ lên bàn, âm thanh từ đó phát ra xem như vừa làm không khí bớt yên tĩnh đi cũng làm cho nó trở nên hồi họp hơn.
Không hiểu vì sao nhưng mà Tiêu Như vẫn còn cảm thấy có cái gì đó đè lên mình, mà thứ đang đè trên nàng chính là cái gọi là áp lực do người đối diện nàng tạo ra.
Thấy tình trạng của Tiêu Như đang lâm vào khủng hoảng Hạ Hạ cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù gì thì đối với một kẻ đi săn con mồi càng hoảng loạn thì chính càng cho kẻ săn thêm lợi thế để nhanh chóng tóm con mồi.
Tiêu Như cứ ngỡ rằng không khí sẽ tiếp tục như vậy cũng may Hạ Hạ cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhưng mà câu nói này của cô chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Dầu châm vào lửa khiến cho lửa chán càng mạnh, lời nói của cô cứ như làm cho nỗi lo lắng bất an của Tiêu Nhu càng cao.
Hạ Hạ nói: "Mấy hôm trước hai người chết tại trường em với cái chết y nhau đó là Lương Tĩnh và Nhu Ngọc."
Nghe hai cái tên này cả người Tiêu Như đều chấn động, nàng cúi đầu im lặng nhưng cả cơ thể lại run run bán đứng sự bình tĩnh nàng tự cho đó.
Tiêu Như bấm chặt tay, chặt đến nỗi móng còn để lại dấu nhưng mà nàng giống như không có biết đau.
Không phải Tiêu Như không biết đau chỉ là bây giờ tâm trạng của nàng một chút cũng không ổn.
Vì sao cô lại biết chuyện này?
Tiêu Như tự hỏi mình một câu ngu ngốc như thế, nếu Hạ Hạ không biết thì sao có thể ngồi đây mà nói chuyện với nàng.
Trong lòng Tiêu Như không ngừng nói với mình là không có việc gì cả, chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Hạ
Hạ thu hết những hành động của Tiêu Như vào mắt, tay của cô vẫn còn gõ nhẹ trên bàn am vang của bàn khiến cho không khí ngày càng âm u đến quỷ dị.
Tiêu Như xem như cũng tạm ổn định lại cảm xúc, nàng nở nụ cười có chút cứng đơ nói: "Cô vì sao lại nói với em mấy chuyện này?"
Hạ Hạ liếc mắt nhìn nàng không mặn không nhạt nói: "Vậy em nghĩ vì sao cô lại nói với em mấy chuyện này."
Tiêu Như im lặng, nỗi bất an lo lắng trong lòng càng ngày càng cao.
Hạ Hạ thuật lại một chút về sự việc: "Lúc đầu cảnh sát vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa hai nạn nhân cho đến khi cô biết tên hai nạn nhân và cũng nhận ra hai em ấy. Bởi lí do đó cảnh sát nghi ngờ khả năng cao là hung thủ đang nhắm đến hai người còn lại."
Trán của Tiêu Như đầy mồ hôi nàng sợ hãi nói: "Cô đừng có đùa... vì sao lại là bọn em?"
Hạ Hạ nhướng mày, cười như không cười nói: "Câu hỏi này em phải tự có đáp án mới phải chứ! Vụ năm đó, em thấy mình vô tội sao?"
Vừa nghe đến câu sau của Hạ Hạ thì Tiêu Như đã đứng dậy trong sự vội vàng làm cho cái ghế ngồi cũng ngã bậc về sau, nàng nói: "Cô đừng nói bậy, bọn em không có làm gì cả! Là do cậu ấy tự chạy ra đường!"
Hạ Hạ nghe vậy hửm một tiếng.
Tiêu Như cũng phát hiện ra mình lỡ lời, cùng lúc này thì Hữu Phi cũng mở cửa bước vào theo sau chính là Lý Tử Dạ cùng Mạc Tiểu Đinh.
Hữu Phi nói: "Tiêu Như mời em theo tôi lấy lời khai về việc năm đó."
Đến nước đường này rồi thì Tiêu Như bắt buộc phải đi theo Hữu Phi.