Cái bảng luôn hiện trước mặt Hạ Hạ bình thường vốn màu xanh đại diện cho giao diện của hệ thống, mỗi khi cô không muốn giao tiếp với Tiểu Hệ Hệ bằng suy nghĩ hay muốn xem nhiệm vụ cùng với số liệu của mình thì hệ thống sẽ hiện lên như thế.
Nhưng bây giờ thay gì là màu xanh biển quen thuộc thì bảng của hệ thống lại chuyển thành màu đỏ, còn thêm nhiều dòng cảnh bảo chèn lên.
[Cảnh báo: Cảm xúc kí chủ tăng lên quá nhanh đề nghị kí chủ áp chế]
[Cảnh báo: Sát ý của kí chủ quá nặng đề nghị kí chủ kìm nén]
[Cảnh báo: Kí chủ không thể giết nam nữ chủ]
[Cảnh báo: Sát khí quá nặng đề nghị kí chủ kìm nén]
[Cảnh báo: Sát ý của kí chủ đối với nữ chủ quá nặng đề nghị kí chủ kìm nén]
Mặc kệ có bao nhiêu dòng cảnh báo liên tục xuất hiện, Hạ Hạ bỏ thân thể của Dạ Nhạc đang nằm yên không nhút nhích xuống, đôi mắt của cô lúc này hoàn toàn khác so với thường ngày.
Nếu như ví ánh mắt của Hạ Hạ hằng ngày như một dòng sông yên ả thì bây giờ dòng sông ấy lại như một đại dương, một đại dương nổi vũ bảo muốn dùng những ngọn sóng to lớn nhấn chìm tất cả tuyệt đối không để lại những kẻ đáng ghét nào.
Đối diện với ánh mắt này của Hạ Hạ không hiểu vì sao Chúc Tử Đan lại có một cảm giác sắp đối diện với thần chết.
Hạ Hạ chỉ đi đến gần ả, điểm nguyệt ả sau đó xô lại nhếch miệng tạo thành một độ cung, nụ cười đậm chất khinh bỉ: "Ta chưa muốn giết ngươi bây giờ, trước tiên giết hết tất cả bọn chúng trước."
Tử Tinh được Hạ Hạ nắm chặt trên tay, ánh mắt của cô nhìn những kẻ tu tiên cùng những kẻ từ thiên giới xuống chẳng có một chút gợn sóng, tất cả những kẻ này đều muốn Tràn Tử Hàn chết đi, từng kẻ một cô cũng sẽ cho bồi táng xuống dưới.
Bảng số liệu trước mặt Hạ Hạ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, Tiểu Hệ Hệ cũng không thể nào kết nối được với Hạ Hạ. Mọi chuyện bây giờ dường như vượt qua tầm kiểm soát rất nhiều rồi.
Tử Tinh bỗng dưng đổi màu từ màu tím trở thành màu đỏ, Tiểu Hệ Hệ trong lòng thầm kêu không ổn. Nó khó lắm mới lén nhìn được một chút về cuộc sống của kí chủ nó và nó biết khi Tử Tinh biến thành Tinh Hồng thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Huyết ảnh hồng liên thật sự sẽ tái xuất trở lại!
"Năm xưa ta chính là người đã giết chết hết ba ngàn tu tiên chiến sĩ, đem thành Cố Lạp huyết đổ thành sông, máu nhuộm khắp nơi. Hôm nay ta tuyệt đối sẽ đem núi tuyết Cố Nghị này thành một biển máu thứ hai."
Mặc dù không biết thành Cố Lạp mà Hạ Hạ nói là nơi nào nhưng việc giết chết ba ngàn người tu tiên vốn cũng chẳng thể chuyện đùa.
Nhưng cũng có một số người không tin chuyện Hạ Hạ nói, dẫu gì địa điểm cô nói họ không hề biết hơn nữa cô còn nhỏ tu vi chẳng có bao nhiêu sao lại có thể giết người nhiều như thế.
.
.
Có lẽ bây giờ đối với những kẻ còn sống lại thảm cảnh trước mắt không khác nào địa ngục trần gian, rõ ràng tu vi của cô ta không thể
nào sánh bằng những vị đến từ tiên giới kia nhưng mà nếu như không phải vì tu vi chưa đủ thì sợ rằng cô ta đã đuổi giết tất cả những người kia.
Còn vì sao còn những người còn sống thì có lẽ do bọn họ không có liên quan nhiều đến cái chết của Dạ Nhạc, cùng lắm thì tu vi cũng lùi đi một bậc.
Vạn Cố Trì đã từ cảnh giới Đại Thừa tầng chín tụt xuống tầng một, nói không tiếc thì chính xác là nói dối dù gì chỉ cần một chút thời gian nữa thì y có lữ sẽ tăng thêm một bậc. Nhưng mà như vậy cũng xem như là may mắn lắm rồi.
Giống như trưởng môn cũng bị cô đánh cho lùi hai tầng tu vi chứ cũng không tổn hại quá nhiều, chỉ có những kẻ cố chấp giết Dạ Nhạc nhất là kẻ chính gây ra cái chết ấy là Chúc Tử Đan mới nhận một cái chết khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng, một cái chết trông vô cùng thảm hại, không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Không thể không nói Hạ Hạ một khi tức giận muốn giết một người thì cô chính là những người ác độc nhất trong số những người ác độc.
Trưởng môn nhìn về hướng của Hạ Hạ vừa bế Dak Nhạc đi rồi nhờ sự giúp đỡ của Vạn Cố Trì mà đứng vững, ông thở dài: "Ta thật không ngờ vì một người mà con bé lại làm đến mức này, đúng là cho dù là thần tiên hay yêu ma thì tình yêu luôn làm lu mờ lí trí."
Vạn Cố Trì không nói gì. Hắn chỉ im lặng nhìn đó hoa sen trắng được Hạ Hạ cố ý để lại bây giờ đã nhiễm một phần của máu.
Liên hoa nhiễm huyết, chẳng lẽ đây là ý của cô?! Nó mang ý nghĩa gì?
Sau việc này Hạ Hạ như tính là trả thù xong đã ôm xác của Dạ Nhạc rời đi, tuy không biết cô sẽ đi đến nơi nào nhưng Dạ Nhạc có thể chắc chắn rằng sẽ không ai nhìn thấy cô một lần nào nữa.
Cùng lúc đó tại một nơi mà không ai biết, Hạ Hạ ngồi kế bên cái xác của Dạ Nhạc, bên tai vang lên âm thanh máy mốc mà lâu rồi cô không còn nghe thấy.
Đây không phải âm thanh của Tiểu Hệ Hệ vì cô biết Tiểu Hệ Hệ đã như ý muốn của cô điều chỉnh âm thanh nhân hóa lên rồi.
[Cảnh báo: Thế giới đổ vỡ, nhiệm vụ thất bại, mau xuyên giả cố ý làm ý làm trái luật.......]
Sau đó lại một chũi tiếng ngắt kết nối dài, thân thể của Hạ Hạ cũng đột nhiên phát sáng, kế bên cô là thân xác của Dạ Nhạc cũng có tình trạng tương tự.
Chờ khi ánh sáng tắt hẳn thì một người một xác ở đó hoàn toàn biến mất giống như vừa rồi không có bất kỳ thứ gì ở đây.