Trần Tử Lam hỏi: "Vì sao cô biết?"
Hạ Hạ chỉ mỉm cười không nói, đúng lúc này tiếng của hệ thống điều hành vang lên: "Các vị gia chủ làm phiền các vị ra ngoài rồi. Chủ nhân muốn gặp Cố Lam gia chủ."
"Cái gì?!"
Lần này lại thêm một lần kinh ngạc khác, phải biết rằng rất ít ai có thể gặp mặt lãnh đạo nhưng thật không ngờ Huyết Ảnh Hồng Liên vừa quay lại một cái thì đã được gặp mặt lãnh đạo ngay. Thật ghen tị.
Tuy trong lòng ghen tị hay có cản xúc nào khác thì bốn nam nhân trong phòng đều rời đi chỉ còn lại mình Hạ Hạ ung dung ngồi trên ghế.
Gặp lại người quen không có gì phải căng thẳng cả!
Khoảng chừng năm phút sau thì cánh cửa được mở ra, một nữ tử mặc trên người một bộ Hán Phục màu trắng bước vào. Nàng khoảng chừng mới hai mươi tuổi với dung mạo thanh tú, mắt phượng mày liễu môi anh đào. Nhìn chung thì không thể phủ nhận nàng ấy rất đẹp.
Nếu nói dung mạo của Hạ Hạ theo hướng trầm lặng yêu mị thì dung mạo của nàng chính là ánh mặt trời tỏa ra một sức hút khó cưỡng lại.
Nữ tử này tên Bạch Hoa Liên, cũng chính là vị lãnh đạo hơn trăm năm trước đã phong ấn Lưỡng Bát Mang. Đừng nhìn bề ngoài của nàng mà tưởng nàng tuổi nhỏ thật chất tuổi của nàng còn hơn chả Đông Nhi rồi.
"Cô nói Lưỡng Bát Mang thật sự mất hai phong ấn chân sau của nó?!"
Hạ Hạ nhướng mày: "Chuyện khác có thể đùa nhưng chuyện này không thể đùa được đâu..." cô bỗng dưng mỉm cười nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp: "Sư tỷ à."
Bạch Hoa Liên hoàn toàn không để ý đến cách gọi sư tỷ đó của cô chỉ chú tâm đến thông tin Lưỡng Bát Mang đã mất hai sợi dây xích phong ấn kia.
Hạ Hạ cũng không vội vạch trần người này, cô chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Bạch Hoa Liên mà không nói gì.
Thấy ánh mắt của cô Bạch Hoa Liên nhíu mày khó hiểu: "Cô nhìn cái gì?"
"Tôi đang thắc mắc một điều." Hạ Hạ không nhanh không chậm nói.
"Điều gì?"
Hạ Hạ lại mỉm cười nhưng lời nói lại đâm trúng tim đen của Bạch Hoa Liên: "Tôi nên gọi cô là sư tỷ hay sư phụ? Cái xưng hô nào mới đúng đây?"
Bạch Hoa Liên trong nháy mắt hoảng loạn nhưng thân cũng là người đứng đầu nhiều năm nàng cũng rất nhanh bình tĩnh lại: "Tôi không hiểu cô nói gì. Sư tỷ là sư tỷ, sư phụ là sư phụ không lẽ cô từng tuổi này còn nhầm lẫn."
Ý cười tuy không chạm đến đáy mắt nhưng lại không ảnh hưởng đến độ cong trên môi Hạ Hạ, cô bước xuống ghế đi đến chỗ của Bạch Hoa Liên. Bạch Hoa Liên tuy không hiểu vì sao nhưng khi Hạ Hạ bước đến gần thì không tự chủ được lùi một bước nhưng nàng nghĩ rằng một con nha đầu như Hạ Hạ thì làm gì được nàng nên nàng cũng chẳng lùi nữa mà đứng yên.
"Người nghe Tàn Huyết Lưu Liên rồi mà đúng không?"
Bạch Hoa Liên tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn trả lời: "Đã nghe qua."
"Vậy cô nói xem, nếu như một yêu tinh lại đi làm lãnh đạo của con
người khi biết được sự thật này thì những tên kia sẽ nghĩ gì về chuyện này?" Hạ Hạ lại ngồi lên ghế ngước mặt nhìn về Bạch Hoa Liên: "Là tạo phản cướp vị lãnh đạo hay là im lặng để yêu tinh tùy ý làm cấp trên mình."
Mặt Bạch Hoa Liên vì giận mà đỏ lên: "Cô đang nói năng hàm hồ gì thế? Cố Lam Hạ Hạ cô đường tưởng rằng tôi không dám đánh cô."
So với sự tức giận của Bạch Hoa Liên thì Hạ Hạ rất bình tĩnh, mặt hồ cứ yên ả như thế mặc cho gió bão sắp đến.
Cô bình tĩnh nói: "Tôi chưa từng nói rằng cô sẽ không dám đánh tôi, chỉ là tôi không ngờ được sư phụ cùng sư tỷ mình đều cùng một người hơn nữa... lại là yêu tinh nguy hiểm, cánh tay trái đắc lực của yêu tinh vương."
Mặt của Bạch Hoa Liên lúc xanh lúc trắng, có lẽ sẽ không ngờ được rằng Hạ Hạ lại biết được thân phận của mình. Đương nhiên làm lãnh đạo luôn phải có sự bình tĩnh để đối mặt với mọi chuyện, cho dù là bí mật của bản thân bị lộ đi chăng nữa.
Bạch Hoa Liên cong khóe môi cười nói: "Cô biết thì đã sao? Chẳng lẽ cô sẽ nói với tất cả mọi người rằng tôi là yêu tinh? Họ sẽ tin một người tai tiếng như cô hay tin một người từng phong ấn yêu tinh mạnh thứ nhì như tôi?"
"Đương nhiên sẽ tin cô."
"Cô nghĩ... cái gì?" Bạch Hoa Liên định nói tiếp nhưng mà nghe câu trả lời này của Hạ Hạ nhất thời bị cứng họng.
Hạ Hạ nhún vai: "Sự thật thôi, họ sẽ tin cô."
Bạch Hoa Liên: ".... Thế cô đến đây định nói gì? Cô biết bọn họ tin tôi rồi nên cũng đâu thể uy hiếp tôi được đúng không?"
Hạ Hạ giả vờ ngây thơ nói: "Tôi đâu đến để uy hiếp cô. Tôi đâu phải bạch nhãn lang* đi uy hiếp sư phụ mình như vậy."
*Sói mắt trắng chỉ mấy người vong ơn phụ nghĩa.
Bạch Hoa Liên: ".... Mẹ nó, bỏ cái mặt đó đi. Trông cô chẳng có chút ngây thơ nào cả." Chửi một tràng thô tục xong Bạch Hoa Liên mới bình tĩnh hỏi: "Thế cô đến đến đây làm gì?"
"Nhờ cô giúp một việc thôi."
Bạch Hoa Liên: "... Con mẹ cô, nhờ người khác giúp cô dùng vẻ mặt này."
Hạ Hạ mặc kệ Bạch Hoa Liên chửi mắng mình cái gì, cô bây giờ chỉ quan tâm đến câu trả lời: "Thế rồi có giúp hay không?"
Bạch Hoa Liên tức giận thở mạnh một hơi: "Giúp! Nhưng là giúp ai?"
Hạ Hạ nói: "Tam thiếu Trần gia, Trần Tử Hàn!"
Nghe Hạ Hạ nói xong nháy mắt mặt cứng đờ lại.