Hữu Phi ngồi diện nữ sinh phát hiện ra xác nạn nhân đầu tiên, anh nói: "Được rồi, tôi biết rằng em hơi hoảng sợ dù gì thì xác người chết cũng không xinh đẹp gì. Với lại gương mặt xinh đẹp của em không thích hợp để khóc đâu!"
Lý Tử Dạ dùng tay đánh lên vai Hữu Phi một cái ý bảo anh nghiêm túc lại.
Hữu Phi nhìn hắn nói: "Biết ngay thứ đầu gỗ như cậu sẽ không hiểu dỗ phụ nữ mà. Phụ nữ bọn họ mỏng manh không chịu nổi những thứ này phải dỗ họ ngừng khóc mới lấy được lời khai chính xác chứ."
Lý Tử Dạ lười nói với hắn.
Nữ sinh thấy Hữu Phi chọc mình cộng thêm thời gian cũng qua khá lâu nên cũng bình tĩnh được một chút, nữ sinh nói: "Em biết nạn nhân. Cậu ấy là một hoa khôi của khối, tuy thành tích học không được tốt lắm nhưng mà cậu ấy đối xử với mọi người khá tốt cũng giúp em vài lần."
Lý Tử Dạ nhíu mày nói: "Vì sao em phát hiện nạn nhân?"
Nữ sinh thấy gương mặt Lý Tử Dạ vốn nghiêm túc bây giờ lại nhíu mày nhìn hơi hơi đáng sợ, nữ sinh cố gắng bình ổn lại tâm tình nói: "Hôm nay em bỗng nhiên nhận được một tấm giấy bảo em hãy đến phía sau trường vào khung giờ đó. Em cũng khá tò mò, bản tính cũng khá ham chơi nên em cúp học đến đó." Nói đến đây nữ sinh lại cuống cuồng lên: "Em... em... em nghĩ trong trường chỉ toàn học sinh sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra nên mới thật sự đến... nhưng không ngờ..." đến đây nữ sinh không nói nữa.
Cô không dám nghĩ đến việc mình phát hiện ra cái xác đó.
Hữu Phi cũng nghiêm túc lên: "Có người gửi cho em tấm giấy hẹn?!"
Nữ sinh gật đầu nói: "Vâng, nhưng mà không để tên."
Lý Tử Dạ mày vẫn còn nhíu, nhìn nữ sinh nói: "Không ai nói với em những thứ giấy hẹn không tên thường nguy hiểm hơn những giấy hẹn có tên?"
Hữu Phi cười nhạo Lý Tử Dạ: "Tử Dạ cậu nghĩ ai cũng như cậu? Có gia đình nào nghĩ đến mấy cái này đâu chứ!"
Vừa cười nhạo xong thì lời nói của nữ sinh như vả cho Hữu Phi một cái tát, nữ sinh nói: "Chị em có nói nhưng em cứ nghĩ trong trường chỉ là học sinh thôi, dù gì địa điểm hẹn cũng ở trong trường."
Hữu Phi: "Sao em không nói sớm! Em như thế là hại anh mất mặt đó!"
Nữ sinh này ngây thơ a lên một tiếng như không hiểu
vì sao chú cảnh giác này lại nói như thế, nghĩ lại lời nói trước đó của chú cảnh sát này rồi lại lời nói của mình nữ sinh ngượng ngùng nói: "Xin lỗi chú, cháu không biết."
Hữu Phi: ??? Anh hình như nghe lời gì đó không đúng lắm.
Anh không xác nhận hỏi lại: "Em xưng hô cái gì?"
Nữ sinh ngây thơ trả lời: "Chú."
Hữu Phi gần như muốn bật dậy khỏi ghế: "Vì sao lúc nãy em xưng em rồi bây giờ thành chú cháu. Bọn anh chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi."
Nữ sinh nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tử Dạ đang đứng ghi chép hỏi Hữu Phi: "Anh ấy bằng tuổi chú?!"
Hữu Phi không vui: "Gọi bằng anh. Đúng vậy nhìn không ra sao?"
Nữ sinh thành thật gật đầu: "Chị cha...em cũng hai mươi tám nhưng mà giống anh ấy nhìn không ra hai mươi tám tuổi, không ngờ anh ấy cùng chị cha...em lại bằng tuổi chu...anh!"
Hữu Phi: Đừng tuổi tôi không biết em vẫn xưng hô chú-cháu.
"Vậy từ nãy giờ em xưng em với ai?"
Nữ sinh chỉ Lý Tử Dạ nói: "Anh ấy!"
Hữu Phi: Yên lặng chịu một cây đao lớn cắm thẳng vào tim.
Kỳ thật Hữu Phi cũng còn rất trẻ nhưng do làm cảnh sát điều tra nên da anh lại khá ngâm đen nhìn không trắng bằng Lý Tử Dạ là một pháp y. Bởi vậy đứng gần nhau Lý Tử Dạ trong trẻ hơn.
Khi mà nữ sinh ra ngoài chờ người thân đến thì bên trong Lý Tử Dạ và Hữu Phi đã bàn bạc với nhau.
Lý Tử Dạ nghiêm túc nói: "Mạc Tiểu Đinh, mười bảy tuổi, cha mẹ song vong, hiện đang sống cùng chị gái Mạc Dạ Linh. Từ bị trấn thương vùng não lúc mười tuổi gây ra hậu quả mất trí nhớ từ lúc mười tuổi trở xuống."
Hữu Phi xoa cằm nói: "Bị mất kí ức sao?! Cha mẹ mất ngày mấy tháng mấy điều tra được không?"
Lý Tử Dạ trầm mặt nói: "Bảy năm trước vào ngày bốn tháng bốn."
Hữu Phi đập bàn tức giận mắng: "Mẹ nó, lại là tên đó!"