Hạ Hạ nhìn Mạc Tiểu Đinh đang nắm tay mình không chịu buông, lại nhìn hai người đàn ông đang đứng phía trước và đen mặt như nhau kia, cô nói với Mạc Tiểu Đinh: "Chị đưa thêm thông tin về nạn nhân chứ không phải bỏ em đi, mau buông tay."
Mạc Tiểu Đinh lắc đầu: "Chị cho em đi theo đi mà."
Mắt thấy boss nhà mình sắp đen mặt giận dỗi đến nơi Hạ Hạ cuối cùng vẫn đồng ý cho Mạc Tiểu Đinh đi.
Mạc Tiểu Đinh hào hứng ngồi ở ghế phụ kế bên cạnh Hữu Phi, còn Hạ Hạ và Lý Tử Dạ ngồi ở phía sau.
Lên xe Mạc Tiểu Đinh không biết là được Hạ Hạ bảo vệ đến chặt chẽ hay là quen thuộc với Hữu Phi rồi hay sao mà một chút đề phòng gì cũng không có.
Hạ Hạ chắc chắn chính bản thân mình đã dạy những thứ cần thiết phòng bị người khác cho Mạc Tiểu Đinh nhưng mà vẫn như cốt truyện không có sự thay đổi nào nữ chủ vẫn giữ nét thanh thuần vô tội như không hề biết cái xã hội này cay độc nguy hiểm đến cỡ nào.
Những người như vậy đối với Hạ Hạ cô luôn chiếm hảo cảm cực thấp vì những kẻ này rất dễ chết sớm, bởi vì vậy Hạ Hạ đã cho Mạc Tiểu Đinh hiểu rõ cái cay, cái độc của xã hội nhưng mà thiên đạo của thế giới này đúng thật là đủ thực lực để phá tan công sức của cô.
Đúng thật là cái gì không cùng thế giới thì thiên đạo lại tìm cách diệt nó nhưng mà lại không biết cách xóa bỏ những kẻ đến cùng thế giới muốn thay đổi chia rẽ nam nữ chủ.
Trên đời này đúng thật không bao giờ có hai chữ công bằng.
Cũng may tính cách này của Mạc Tiểu Đinh chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Hữu Phi, cũng bởi vì tính cách này mà nam chủ đối với nữ chủ qua quan hệ bạn bè thẳng đến người yêu.
Chiếc xe ở dân quốc này tuy yên ổn không sốc nảy như xe ngựa cổ xưa nhưng cũng không tính là quá êm, Hạ Hạ ở cổ đại cũng không quá thích người xe ngựa cho dù có nhanh nhưng sự sốc nảy của nó đúng thật không dễ chịu gì, chiếc xe dân quốc cũng như vậy có chỉ đỡ hơn một chút dù đi nhiều lần rồi nhưng Hạ Hạ cũng chẳng thích nó một tí.
Lý Tử Dạ đại khái cũng
biết cô khó chịu, hắn ngồi sát gần Hạ Hạ nhưng mà vẫn cách xa cô khoảng chừng nữa gang tay, Hạ Hạ ngước nhìn hắn khó hiểu hắn đang làm gì.
Bình thường boss rất ngại ngùng mà sao hôm nay chủ động vậy?
Lý Tử Dạ nói: "Nếu em khó chịu thì ngủ một giấc đi rất nhanh đến nơi thôi."
Hạ Hạ cười nói: "Nếu rất nhanh đến thì ngủ làm gì nữa, dù gì cũng còn một đoạn nữa sẽ đến."
Lý Tử Dạ nghiêm túc nói: "Như vậy sẽ đỡ hơn!"
Hạ Hạ tiếp tục nói nhất quyết không chịu ngủ: "Nhưng em không buồn ngủ."
Sắp đến nơi rồi, ngủ đâu có kịp.
Lý Tử Dạ nhìn thần sắc Hạ Hạ, cô cũng không có chút biểu hiện mệt mỏi nào nhưng mà hắn vẫn nhìn ra được cô khó chịu.
Nhưng hắn nghĩ không ra cô khó chịu cái gì?
Hình như mỗi lần đi xe, cô cũng nhìn khó chịu hơn lúc bình thường, chẳng lẽ cô ấy không thích đi xe?!
Lý Tử Dạ ngẫm nghĩ lại đúng thật là mỗi lần đi xe Hạ Hạ nhìn tuy rằng không biểu lộ gì nhưng mà hắn vẫn phát hiện ra tâm trạng của cô sẽ khó chịu hơn giống như không thích đi xe.
Lý Tử Dạ lại sát lại gần Hạ Hạ quên luôn hắn đã tự dặn lòng mình không được thân thiết quá với cô, hắn nhẹ giọng sát vào tai Hạ Hạ nói: "Em không thích đi xe."
Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Hạ Hạ nhướng mày không biết vì sao Lý Tử Dạ biết nhưng mà cô vẫn đúng sự thật nói: "Có chút khó chịu, nó quá sốc nảy."
Là pháp y cùng cảnh sát điều tra Lý Tử Dạ đi xe không phải lần một lần hai hắn đương nhiên quen với độ sốc của chiếc xe này, kỳ thật Lý Tử Dạ không ngờ Hạ Hạ không thích đi xe bởi vì điều này.
Hạ Hạ ngước nhìn thấy hắn im lặng không biết suy nghĩ cái gì, cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Tử Dạ lắc đầu nói: "Không sao, chỉ suy nghĩ một chút việc thôi."