Lúc Hoàng đế Amanda bị kiếm đặt ngang cổ cũng là lúc sư đoàn anh hùng phải đồng loạt dừng lại mọi tấn công.
Vừa bắt được người, quân địch liền nhanh chóng rút lui, nếu còn ở đây kéo dài thời gian, khi đội quân kỵ sĩ chạy đến thì bọn chúng sẽ không còn đường lui nữa.
Nhưng ngoại trừ đem theo hoàng đế và hoàng hậu Amanda thì bọn chúng còn bắt thêm hai cô gái trong sư đoàn anh hùng rồi lập tức chạy khỏi cổng thành.
Cứ thế, lúc Henry mang theo quân đội chạy tới thì biết được tin cha mẹ mình cùng với hai thành viên là Anna và Alice đều đã bị bắt đi rồi.
Nhưng lúc này, nam chính lại không thể liều lĩnh cử quân đội đuổi theo.
"Lax, kiểm tra tình hình đội quân bên ngoài cổng thành thế nào rồi?"
"Bọn chúng vẫn đang tiến dần đến cống thành, hiện tại, chỉ cách chúng ta khoảng 20 dặm.
Hướng đi của những kẻ bắt cóc là phía đông, có vẻ như sẽ không giáp mặt đội quân đó."
Một bên là tính mạng của hoàng đế, hoàng hậu và thành viên.
Một bên là sự an nguy của hàng vạn dân chúng ở kinh đô.
Henry không có lựa chọn nào khác nữa.
Hắn nhìn về người mà mình tin tưởng nhất: "Oran! Ngươi có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?"
Bây giờ nam chính không thể bỏ mặc tất cả mà chạy đi cứu cha mẹ, cũng không thể bỏ ra nhiều hơn thành viên sư đoàn anh hùng.
Bởi vì bọn họ chính là lực lượng chủ chốt của quân đội.
"Thủ lĩnh.
Tôi xin nhận nhiệm vụ này."
"Được.
Ta giao quyền chỉ huy 500 kỵ sĩ cho ngươi.
Hãy lập tức tiến về hướng đông.
Sẽ không có bất cứ một mệnh lệnh nào cho ngươi cả.
Oran! Ta cho phép người tự ý hành động."
Ngay sau khi Oran chạy đi cùng đoàn kỵ sĩ thì cổng thành cũng được đóng lại.
Một mình Henry chỉ huy toàn bộ đội quân vào vị trí, cũng như sơ tán dân chúng khỏi vùng nguy hiểm.
Trong lúc ấy, ở dinh thự nhà Dixon, Elbert đã tỉnh dậy.
"Công tước, đây là thư mà công nương để lại.
Ngài ấy nói cho dù ngài định làm gì thì cũng phải đọc thứ này rồi hẵng quyết định."
Nhận lấy lá thư từ tay kỵ sĩ, sau khi đọc xong nó, gương mặt Elbert tràn đầy lo lắng, một hồi sau lại thở dài một hơi.
"Hình như ta đã quá xem thường con gái mình rồi."
Ông đưa tay xé bỏ bức thư, ra lệnh cho người của mình: "Hãy mau đến gặp thái tử, báo cáo với ngài ấy về việc ta đã trúng độc và hiện tại tính mạng đang rất nguy kịch.
Còn nữa… đem bồ câu đưa thư đến đây."
Tin tức Đại thống lĩnh Dixon, anh hùng dân tộc đã trúng độc một cách thần bí khiến lòng quân và cả dân chúng nhanh chóng lung lay, lo lắng.
Thời điểm đó, thái tử Henry chính là người đứng ra, bộc lộ hào quang nhân vật chính của mình, trấn an tinh thần tất cả mọi người.
"Thủ lĩnh, quân địch đột nhiên tạm dừng tại vị trí cách kinh đô mười dặm.
Ngoài ra, ở khoảng cách này, chúng tôi đã quan sát được rõ hơn về bọn chúng.
Nhìn trang phục quân sĩ, hình như là người Lagas.
Quân số khoảng một vạn người."
"Không được lơ là cảnh giác, tất cả mọi người vào vị trí sẵn sàng."
"Rõ, thưa thủ lĩnh."
Trong lúc đó, ở vị trí mười dặm về phía nam kinh đô, chính đoàn quân Lagas cũng đang không hiểu về mệnh lệnh dừng lại của hoàng đế bệ hạ.
Một người đàn ông cưỡi ngựa, trên trán có vết sẹo dài khá dữ tợn, chạy tới bên cạnh chiếc xe mạ vàng lấp lánh phía trước: "Bệ hạ, chúng ta đã sắp tới kinh đô Amanda rồi, tại sao phải dừng lại?"
Từ phía trong xe phát ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Đại thống lĩnh, ngươi không mệt nhưng quân sĩ thì chắc chắn mệt rồi.
Cho bọn chúng nghỉ ngơi chút."
Người được gọi là đại thống lĩnh kia lập tức đen mặt.
Là ai bắt anh ta trong một tháng phải tập hợp quân đội đi xâm chiếm Amanda.
Cũng là