Thập Nhất ở cổng cung điện, tiễn Elbert chuẩn bị trở về kinh đô Amanda sau ngày hôn lễ.
Cô cũng muốn giữ ông ở lại Lagas để phụng dưỡng.
Nhưng dù ông không còn là đại thống lĩnh, thì vẫn là một công tước hoàng gia, còn là người đứng đầu gia tộc Dixon.
Elbert nhìn đứa con gái duy nhất của mình, trong lòng có chút tiếc nuối vì phải chia xa.
Như cảm nhận được tâm trạng của ông, Thập Nhất lên tiếng: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ thường xuyên về thăm người.
Cũng sẽ thông báo tin tức thường xuyên."
"Được."
Elbert đưa mắt nhìn sang Leon, còn chưa kịp nói gì thì hắn đã nhanh nhảu trước: "Dù thế nào ta cũng sẽ yêu thương hoàng hậu."
Bởi vì biết vị hoàng đế này đã từ bỏ những gì vì đứa con gái của mình, nên Elbert cảm thấy an tâm phần nào.
Ông dặn dò Thập Nhất vài câu rồi lên xe rời đi.
Ngay khi đoàn hộ tống vừa đi, Leon lập tức như người không xương dựa vào Thập Nhất, do chênh lệch chiều cao nên trông hắn lúc này chẳng khác nào một cái cây đang bị uốn cong.
"Alice… Ta dẫn em đi thăm thú Lagas nhé? Thời gian qua vì chuẩn bị cho hôn lễ nên chúng ta vẫn chưa được đi chơi còn gì."
Thập Nhất nhìn qua Texas đang ở phía sau: "Bệ hạ của các ngươi không có việc cần làm sao?"
Texas mới vừa há miệng thì đã cảm nhận được một tầm mắt "yêu thương" của ai đó đang nhìn tới.
Anh ta ngay lập tức cười giả lả: "Không có.
Thưa hoàng hậu, bệ hạ đã hoàn thành hết công việc rồi ạ."
Texas miệng cười nhưng tim chảy máu: Công việc cả mấy tháng trời đang chất đống ở bên trong kia kìa, giờ còn không phải một mình hắn xử lý hay sao?
"Đó… em nghe chưa? Ta thật sự rất rảnh mà.
Nào… xe ngựa đã được chuẩn bị hết rồi." Leon kéo tay Thập Nhất, hí hửng vì buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
"Vậy ta muốn đi xem phiên chợ đen."
Thập Nhất vừa nói xong thì nụ cười trên môi Leon cũng cứng lại.
Hắn không biết tại sao cô biết về nơi đó, nhưng đấy không phải là nơi mà một cô gái như cô có thể đến.
"Phiên chợ đen? Đó là chợ gì vậy?" Leon giả ngu, quay qua hỏi Texas, "Ngươi biết nó ở đâu không?"
Texas trợn mắt: nơi đó không phải do đích thân bệ hạ mở ra để tiêu khiển sao?
Nhìn ánh mắt sắc lạnh chiếu đến, anh ta ngắc ngứ đáp lụi: "Thần… Không rõ."
Lúc này Leon mới quay qua tỏ vẻ tiếc nuối với Thập Nhất: "Alice… Cái đó ở Lagas hình như không có.
Em thích chợ sao? Vậy ta đưa em đi phiên chợ lớn nhất kinh đô nhé?"
Ngoại trừ cái tên chợ đen và những mô tả trong cốt truyện, thì Thập Nhất hoàn toàn không biết nó ở đâu, cũng như cách thức liên lạc với người trung gian.
Mà cái tên Leon ấy thì có vẻ như dù chết cũng không chịu đem cô đi.
Nên cuối cùng cô chỉ đành "cưỡi ngựa xem hoa" đi dạo phố cùng hắn.
Leon bây giờ đã không còn mang áo choàng rộng thùng thình nữa, cả gương mặt đẹp đẽ sáng ngời kia đều phô trọn trước mắt bàn dân thiên hạ.
Mặc dù là hoàng đế, vậy mà không có lấy một người dân nào nhận ra thân phận của hắn.
Với vẻ ngoài bắt mắt ấy, Leon thu hút đám nữ nhân đến như mật hút ong, hoàn toàn không kém nam chính Henry.
Và cách tiếp cận của mấy cô gái cũng khá là giống nhau.
Lần thứ ba đỡ một tiểu thư xinh đẹp suýt té, Thập Nhất còn chưa kịp nói gì thì Leon ở bên cạnh đã kéo cô về sát người: "Alice, sao em cứ động chạm thân thể với người khác vậy?"
Thập Nhất nãy giờ chỉ toàn đỡ người thay Leon: Còn không phải ta đang gánh hậu quả ong bướm của ngươi sao?
"Bọn họ ngã thì liên quan gì đến em!" Leon bực bội, hắn né không kịp còn cô thì xông tới ôm lấy.
Không ai biết nãy giờ hắn phải nhẫn nhịn lắm mới không trực tiếp ra tay chém người trước mặt cô đấy.
Leon đợi chờ một câu dỗ dành từ Thập Nhất, nhưng rốt cuộc cô chỉ tròn mắt nhìn hắn.
Ai đó trở nên vô cùng tức tối, sự hào hứng vì được hẹn hò với cô cũng mất tích.
Lúc ở trên xe, Leon đặc biệt không nắm tay hay dán lên người cô, chỉ khoanh tay đưa mắt nhìn ra bên người.
Chính là một bộ dáng "ta đang giận, mau mau dỗ ta đi".
Hắn cho rằng bản thân đã biểu hiện rất rõ, vậy mà đợi mãi cũng không thấy một câu nói nào vang lên.
Nhịn mãi, cuối cùng Leon chỉ có thể quay đầu qua, đập vào mắt hắn là hình ảnh cô gái