Hai tháng trôi qua, việc Thập Nhất trở thành Đại thống lĩnh của quân đội Lagas đã đến tai người dân ở đế quốc Amanda.
Không chỉ vậy cô sẽ là người dẫn đầu đội quân hỗ trợ theo lời đề nghị giúp đỡ của nam chính Henry.
Để có thể được Leon chấp thuận, Thập Nhất cũng đã mất khá nhiều công sức đấy.
Ừm… Thực chất thì chỉ là một cái hôn thôi.
Thập Nhất tưởng rằng mọi việc đã xong xuôi, nhưng bây giờ cô lại nhìn thấy bóng dáng của Leon trong đoàn quân chuẩn bị lên đường đến kinh đô Amanda.
"Ngươi vứt mọi việc cho Texas rồi chạy đến đây phải không?"
Leon cười nham nhở: "Không có.
Là Texas cùng đám quần thần đều khuyên ta nên đi bảo vệ hoàng hậu."
Thập Nhất cũng thấy thật lạ khi tên hoàng đế này vẫn chưa bị người ta cướp mất ngôi vị đấy.
Cuối cùng thì cả hai người có danh phận cao quý nhất Lagas đều xuất hiện tại kinh đô Amanda để hỗ trợ.
Điều này trong mắt dân chúng hai nước chính là tình giao hữu thật thắm thiết.
Henry bây giờ đã lên làm hoàng đế, còn vị trí hoàng hậu là một người vô cùng quen thuộc, Anna.
Khác với cốt truyện, nam chính không có thêm bất kỳ một thiếp thất nào.
Nhưng khi nhìn thấy Anna, Thập Nhất vẫn cảm nhận được một điều… cô gái này không hạnh phúc.
"Alice, lâu rồi không gặp.
Cô vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn tốt.
Nhưng cô hình như không tốt lắm."
Anna có vẻ bối rối vì câu hỏi thẳng thắn của Thập Nhất.
Cô lén lút nhìn sang Henry đang ngồi gần đó, chỉ cười gượng một cái: "Không có, ta vẫn rất tốt mà."
Thập Nhất há miệng định nói gì đó thì gương mặt cô đã bị một bàn tay cưỡng ép quay sang.
Leon thì thầm vào tai: "Nãy giờ em nhìn cô ta hơi bị nhiều rồi đấy.
Ta không thích đâu."
Thập Nhất: Hắn đừng có nổi cơn điên nữa được không? Không nhìn thì chẳng lẽ nhắm mắt nói chuyện à?
Cảnh hai người thì thầm to nhỏ thân mật làm Anna khẽ cụp mắt xuống.
"Lâu rồi ta không về Amanda, không biết hoàng hậu có sẵn lòng dẫn ta đi thăm thú một chút?"
Thập Nhất vừa nói xong, Leon cũng mặc kệ thân phận hoàng đế gì đó, la to: "Không được, em định bỏ rơi ta để đi với người khác à? Ta phản đối."
Nếu không phải ở đây còn có người ngoài, Thập Nhất nghĩ mình sẽ đè hắn ra mà đánh quá.
"Chúng ta còn chưa có về thăm cha em đâu.
Hoàng đế Amanda, chào hỏi cũng xong rồi, có gì liên quan đến kế hoạch tấn công thì cứ nói với phó thống lĩnh Pixas của ta." Leon cứ thế lôi kéo Thập Nhất đi ra bên ngoài.
Để lại Anna và Henry với bộ mặt ngơ ngác.
Nhìn thấy cảnh này trên môi Anna nở nụ cười buồn.
Mặc dù ở hai đế quốc khác nhau, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nghe được một chút tin tức về vị hoàng đế Lagas kia yêu thương hoàng hậu như thế nào.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, cô bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Anna quay qua nhìn Henry vẫn đang bồi hồi trông về phía cửa: "Bệ hạ, Alice hình như vẫn không có gì thay đổi nhỉ?"
Nam chính lúc này mới thu ánh mắt lại: "Ừm.
Xong việc rồi, hoàng hậu về nghỉ ngơi đi."
Henry đứng dậy, tiến về phía cửa, khi hắn chuẩn bị ra ngoài thì phía sau vang lên câu hỏi của Anna: "Bệ hạ, rốt cuộc thì tại sao người lại cưới ta vậy?"
"Anna, ta nghĩ mình đã nói rất rõ với em rồi mà.
Ta cần một hoàng hậu, và em cũng tự nguyện ngồi vào vị trí đó.
Không phải sao?"
Anna buồn bã nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống trên gò má cô.
Phải, khi đó là cô tự nguyện, hắn cũng đã nói rõ việc mình sẽ không yêu cô.
Nhưng Anna vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng một chút, thì sẽ có ngày cảm hóa được trái tim của hắn.
Thời gian trôi qua, dần dần cô mới nhận thức được một sự thật, hóa ra người đàn ông vốn chỉ có dân chúng và đế quốc này, không phải lạnh lùng đến không thể yêu, mà là trong trái tim hắn đã có hình bóng người khác.
Thỉnh thoảng Anna sẽ lại bắt gặp vẻ mặt trầm ngâm nhìn về phương nam của Henry.
Dù