"Này, nếu chuyện này đến tai Nguyên sư thúc liệu chúng ta có bị xử phạt không?"
"Ngươi sợ cái gì hả? Sư thúc ấy còn đang bế quan, sao có thể biết chuyện này.
Cho dù biết thì chuyện cũng đã xong, ngươi liền có thể cưới Hinh Nhi."
"Nhưng mà…"
"Còn nhưng nhị nữa là nàng ta tỉnh mất đấy!"
Cuộc nói chuyện của hai người nào đó lập tức khiến cho Thập Nhất tỉnh dậy, cô cảm nhận thân thể mình đang được bọc trong một thứ gì đó và bị người ta vận chuyển đi.
Cô cũng không vội hành động gì mà bình tĩnh ngậm chiếc kẹo vị nho quen thuộc trong miệng.
Nhờ có nó, thân thể gần như mất hết sức lực của cô đã dần hồi phục.
Thập Nhất xoay người, một đạp đá văng cái người đang cầm chân cô, chăn mền quấn trên người rớt ra.
Cô nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, nhìn thấy hai người bắt cóc mình.
Bọn chúng đều đang mặc bộ đồ đạo sĩ màu trắng, cùng với gian phòng cũ kỹ xung quanh thì có vẻ như cô đã xuyên vào thế giới tu chân rồi.
Một người trong đó sửng sốt: "Sao nàng lại tỉnh rồi?"
Bọn chúng bất ngờ xong thì lập tức phất tay, bắn một đạo quang về phía cô.
Thân ảnh Thập Nhất lóe lên, đạo quang kia liền bắn xuống nền nhà trống trãi tạo thành hố.
Trước khi nhận biết rõ tình hình vẫn là không nên vội giết người.
Thập Nhất xuất hiện phía sau bọn chúng, nhanh chóng làm cho cả hai bất tỉnh.
Xử lý xong hai người này cô mới tìm một chỗ ngồi xuống tiếp nhận cốt truyện.
Không biết cốt truyện thế nào mà sau khi mở mắt ra trên gương mặt Thập Nhất là sự khó hiểu.
Khoan đã… Thế giới này cô lại là nhân vật nữ chính sao?
[Hệ thống, sao lần này thân thể ta xuyên vào nữ chính rồi?]
[Miễn là ký chủ có thể ngăn cản thế giới sụp đổ, còn vào nhân vật nào đều không quan trọng.]
Thập Nhất lập tức phản đối:
[Không muốn.
Đổi thân thể khác cho ta đi.]
Đại Thần trợn mắt: Không phải bình thường cô ta vẫn chê bai việc mình không có hào quang sao? Bây giờ cho thử một lần thì lại từ chối.
[Tại sao?]
[Nữ chính này quá phiền.]
Thập Nhất đã xem qua một lượt rồi.
Xung quanh cô ta có quá nhiều nam nhân.
Mọi phiền phức cũng đều bắt nguồn từ việc này mà ra.
Cô mới không muốn bản thân dính vào mớ tạp nham đó.
[Ký chủ à, thân thể người chứ không phải bộ quần áo đâu mà nói đổi là đổi.]
"Vậy coi như nhiệm vụ lần này thất bại đi.
Để ta tự sát luôn." Thập Nhất nói xong, đi tới cầm thanh kiếm trên tay của tên nam nhân mà mình vừa đánh ngất.
Nhìn thấy hành vi này của cô, Đại Thần hoảng hốt la lớn:
[Từ từ...!Cô cứ xem qua dung mạo của thân thể này đi đã.]
[Hừ… Có đẹp hơn tiên thì cũng có thể mài ra ăn sao?]
Thập Nhất giống như không hề quan tâm, giơ kiếm đặt lên cổ, lúc này ánh mắt cô vô tình liếc xuống dưới.
Hình như cô vừa nhìn thấy một vùng đồi núi màu mỡ nào đó thì phải?
Thập Nhất lần nữa cúi xuống, nhìn trực diện bộ phận sừng sững ngay trước mắt.
Thảo nào từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi mà.
Còn tưởng cô xuyên vào một người mập, không ngờ…
Cái này là cúp D có phải không?
Keeng… Âm thanh kiếm rơi xuống đất vang lên.
Còn cô gái nào đó thì ngang nhiên dùng hai tay sờ nắn vùng ngực của mình.
Đại Thần nhìn thấy đã muốn bật ngửa, rốt cuộc thì ký chủ nhà nó có đam mê mãnh liệt thế nào với vòng một vậy? Là ai nói đẹp hơn tiên cũng không thể mài ra ăn hả?
[Khụ… Làm ơn thu lại hành động bất nhã đó của cô đi, ký chủ.]
Thập Nhất nhìn quanh căn phòng, đi tới một chiếc gương đồng gần đó, nhìn hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trong gương.
Đôi mắt phượng tinh tế, chiếc cằm nhọn, khuôn mặt yêu dã diễm lệ, hiển nhiên là một viên ngọc đẹp đẽ vô cùng.
Thiếu nữ mặc áo lụa trắng ngần, đai lưng buộc gọn eo thon, tay áo rũ xuống, phi thường đơn bạc.
Lớp áo khoác lên người đem tất cả đường cong lồi lõm trước sau hiện ra hết, không bỏ sót một chỗ nào.
Thập Nhất nhìn thiếu nữ trong gương đến sáng cả mắt.
Dáng người quyến rũ, có ngực có mông, eo nhỏ chân dài, chính là một vưu vật trời ban đấy!
Được rồi, giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao nữ chính Lãm Đồ Hinh này lại có nhiều nam nhân bao vây xung quanh đến vậy.
[Thôi thì ta sẽ ráng làm nhiệm