Vị chưởng môn không lâu sau đó đã thật sự xuất hiện ở Nhạc Tịnh Phong cùng với đông đảo đệ tử phía sau.
Xem ra địa vị Nguyên Nhạc ở tông môn này khá lớn.
Chưởng môn của Nhẫn tông là một người đàn ông trung niên, bộ dạng khá nghiêm khắc, hung dữ.
Đặc biệt là bộ lông mày sâu róm kia, khiến ông ta trông cứ như thổ phỉ giả danh tiên nhân vậy.
Thập Nhất ở bên trong muốn đi ra ngoài đối chất với bọn họ thì phát hiện bản thân bị một kết giới nhốt lại.
Trong khi đó, Nguyên Nhạc đã xuất hiện tiếp đón đám người.
Chưởng môn trông thấy hắn liền hỏi: "Sư đệ, sao lần này xuất quan sớm vậy?"
"Muốn." Nguyên Nhạc đáp lại bằng một chữ ngắn gọn, thái độ còn rất hờ hững.
Vị chưởng môn kia chẳng hề có chút tức giận nào, còn ra vẻ quan tâm hỏi han: "Đệ đã đột phá được đến đâu rồi?"
"Như cũ."
Chưởng môn có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại cười giả lả: "Không sao, dục tốc bất đạt.
Phải rồi, hôm nay ta lên đây để hỏi chút chuyện với đồ đệ Lãm Đồ Hinh của đệ.
Nàng ta đâu rồi?"
"Ngủ rồi.
Có gì hỏi ta."
Chưởng môn cùng đám đệ tử đồng loạt trợn mắt: Hắn bắt bọn họ đến tận đây, rồi bây giờ lại bảo người ngủ rồi.
Đây là cố tình trêu ngươi đúng không?
"Nguyên Nhạc à, chuyện này liên quan đến sát hại đồng môn, không thể qua loa được đâu."
Nguyên Nhạc phất tay một cái, trong không khí đột nhiên hiện lên màn sương khói mỏng manh.
Bên trên phản chiếu hình ảnh hai người nam nhân lén lút bỏ thứ gì đó vào trong đồ ăn của Lãm Đồ Hinh.
Đợi khi nàng ngủ say thì bắt cóc đem nàng xuống núi.
Ai nhìn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đồ đệ của ta mới chính là nạn nhân.
Ta nghĩ huynh nên điều tra chỗ người làm chứng kia đi thì đúng hơn."
Nguyên Nhạc nói xong, trong đám đệ tử phía sau liền có một người tái mét mặt mày.
Lông mày chưởng môn đã cau chặt, cuối cùng ông ta chỉ có thể bỏ ý định gặp Lãm Đồ Hinh.
Khi đám người muốn ngự kiếm bay về lại phát hiện không thể thi triển linh lực.
Quay ra tìm kiếm Nguyên Nhạc thì chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu.
"Sư phụ…"
Chưởng môn đen mặt: Ông biết ngay là không có gì tốt lành mà!!!
Cuối cùng chính là một đám đạo sĩ từ chưởng môn đến đệ tử phải đồng loạt đi bộ trở về.
Sau khi bọn họ rời đi, kết giới trước mặt Thập Nhất mới chịu biến mất.
Cô hỏi người nam nhân đang bước vào: "Sư phụ không để ta ra ngoài giải thích rõ ràng, bọn họ sẽ vẫn nghĩ ta giết người."
"Không sao."
Không sao là không sao thế nào?
"Từ hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tu luyện.
Ngươi sẽ không được ăn cơm nữa, chỉ được sử dụng tịch cốc đan."
Nguyên Nhạc ở trước mặt Thập Nhất lúc này có chút khác với cốt truyện, tự dưng xuất quan thì không nói, bây giờ còn mở miệng đòi dạy cô tu luyện nữa.
Hai người một nam một nữ ngồi đối diện, gương mặt cả hai đều rất bình thản, chẳng lộ ra cảm xúc gì.
Nhìn cảnh này, đột nhiên Thập Nhất có cảm giác như mình đang soi gương vậy.
"Ta không tu tiên." Thập Nhất từ chối.
Tam linh căn thì biết tu đến bao giờ mới thành thần.
Mà vốn dĩ tuổi thọ của Lãm Đồ Hinh cũng không cao, cô vẫn là tận hưởng cuộc sống, tránh xa rắc rối như tâm nguyện của nữ chính thôi.
[Nói xạo! Ký chủ là không bỏ nổi đồ ăn con người thì có.] Đại Thần bắt thóp ký chủ nhà nó.
[Ai nói ta không bỏ nổi!]
Thập Nhất: Người ta tu tiên bỏ ra, còn cô tu ngực nên phải bỏ vô thôi mà! Đều là bỏ cả!:)
Đại Thần:!!!1
Nghe thấy đồ đệ từ chối tu tiên, Nguyên Nhạc bình tĩnh hỏi lý do: "Vậy trước đây ngươi muốn vào Nhẫn tông làm gì?"
"Lúc đó bị ấm đầu.
Bây giờ đầu óc khỏe mạnh rồi.
Không tu."
Có vẻ Nguyên Nhạc cũng không thể ngờ tới