Thời gian sau đó Nguyên Nhạc không còn lúc ẩn lúc hiện như xưa nữa, mà gần như sống luôn tại Nhạc Tịnh Phong.
Rốt cuộc thì căn nhà xập xệ trước đó đã được sửa sang lại một cách đàng hoàng, bởi vì chính hắn cũng không ở nổi.
Một năm trôi qua, Thập Nhất và Nguyên Nhạc cứ thế sinh sống một cách hòa bình, không ai làm phiền ai.
Hắn cũng không cố gặng hỏi cô là ai nữa, vì Thập Nhất từ đầu tới cuối chỉ nói mình là Lãm Đồ Hinh.
So với mấy thế giới trước, Nguyên Nhạc không gây phiền phức, không bám người, lại còn luôn ra vẻ cao lãnh, không vướng bụi trần.
Làm Thập Nhất cũng phải nghi ngờ về việc mình đã nhận sai người.
Hoặc có lẽ...!Hắn đã tỉnh ngộ rồi?
Cảm nhận được tầm mắt của ai đó, Nguyên Nhạc đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây, đột nhiên mở mắt, hướng ánh nhìn về thiếu nữ đang đứng phía trước, môi hé mở:
"Có chuyện gì sao?"
"Vừa nãy một con chim bay tới, trên chân nó có thứ này."
Thập Nhất đưa tới một cuộn giấy nhỏ cho Nguyên Nhạc.
Hắn lập tức nhận ra bức thư được gửi từ chưởng môn sư huynh, đó là cách liên lạc trước giờ của bọn họ.
Với hiện tại ông ta cũng không thể trực tiếp lên đây.
Sau khi đọc xong, Nguyên Nhạc ngẩng đầu nhìn Thập Nhất như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói với cô:
"Chuẩn bị đồ đạc đi.
Ngày mai chúng ta sẽ xuống núi."
Theo như những gì Nguyên Nhạc nói thì có một phong ấn ma thú nào đó đang gặp vấn đề, chưởng môn muốn hắn giúp đỡ việc gia cố lại phong ấn.
Vốn trong cốt truyện việc này không dính đến Nguyên Nhạc, nhưng bây giờ thì hắn lại tự mình nhận lấy rồi.
Ngoài Thập Nhất thì còn có một số đệ tử của các phong khác đi theo hỗ trợ Nguyên Nhạc.
Và tất nhiên trong đó sẽ không thiếu Bách Lâm.
Vừa thấy cô, mắt hắn đã sáng như đèn pin: "Hinh Nhi, ta biết ngay là muội sẽ đi cùng Nguyên sư thúc mà."
Tên này cuồng bị ngược thì phải.
Lần nào gặp cô cũng tỏ thái độ ghét bỏ vậy rồi, mà hắn vẫn bu lại cho được.
Thập Nhất lạnh nhạt nói một câu: "Không muốn ăn đập nữa thì tránh ra."
"Lãm Đồ Hinh! Nói năng có phép tắc chút đi." Giọng nói quen thuộc của Lý Nguyệt từ xa xen vào.
Đi phía sau nàng là một nam nhân mặc thường phục, không phải đệ tử của Nhẫn tông.
Không chỉ vậy, gương mặt hắn còn rất quen thuộc.
Chính là tên vương gia bị thương bất tỉnh mà Thập Nhất trấn lột lần trước.
Sao hắn lại ở đây rồi?
Lý Nguyệt vừa tới đã nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt đối chọi, "Cô nghĩ mình là ai mà dám nói kiểu đó với đại sư huynh?"
"Vậy ngươi nghĩ hắn là ai mà ta không dám nói kiểu đó?"
"Cô…"
"Được rồi Lý Nguyệt." Bách Lâm đột ngột xen vào, ngăn cản cuộc cãi vã sắp xảy ra, "Chúng ta là đồng môn, mỗi người nhịn một chút đi."
Lý Nguyệt rất không phục, Bách Lâm lúc nào cũng bênh vực Lãm Đồ Hinh nên mới khiến nàng ta ngày càng quá quắt như thế.
"Lãm Đồ Hinh, lần này ngươi còn không tạ lỗi với đại sư huynh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Lý Nguyệt vừa hùng hổ tuyên bố, thì một cơn gió nhẹ nổi lên, thân ảnh trắng xóa của một nam nhân đột ngột xuất hiện bên cạnh Thập Nhất.
"Không bỏ qua thì ngươi định làm gì?"
"Sư… Thúc."
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Nhạc, thiếu nữ đang xù lông lập tức cụp đuôi xuống, không dám hó hé gì nữa.
"Nói tiếp xem nào.
Ngươi không bỏ qua cho đồ đệ ta thì sẽ làm gì?"
"Không có.
Sư thúc… Ta không định làm gì hết." Lý Nguyệt với bộ dạng sợ sệt trốn sau lưng Bách Lâm.
Thật là khác một trời một vực khi đối diện với người khác.
Chỉ một câu nói của Nguyên Nhạc đã làm mọi vấn đề kết thúc.
Cuối cùng Thập Nhất cũng có cảm giác được nam nhân bảo vệ như nữ chính đích thực rồi.
"Sư thúc." Bách Lâm không sợ hãi như Lý Nguyệt mà đi tới báo cáo với Nguyên Nhạc về việc tất cả đệ tử đã tập trung đầy đủ để chuẩn bị lên đường.
"Vậy thì xuất phát thôi."
Nguyên Nhạc vừa nói xong thì dưới chân đã xuất hiện một thanh kiếm, rồi lập tức như một cơn gió vút đi, để lại Thập Nhất trơ mắt nhìn theo.
Tên đó có phải quên mất điều gì rồi không?
"Hinh Nhi, để ta đưa muội đi cùng nhé?" Bách Lâm ở bên cạnh lên tiếng.
"Không cần."
"Không cần thì muội định đi theo mọi người kiểu gì?"
"Việc của ta.
Không cần ngươi bận tâm."
Thập Nhất nắm nắm bàn tay, cô thật sự ngứa mắt với tên giả nhân giả nghĩa này.
Có nên tìm cơ hội móc đôi mắt đó xuống không nhỉ?
"Nào, đừng bướng bỉnh