Đại hội tỉ thí của Nhẫn tông được diễn ra 5 năm một lần, với sự tham gia đầy đủ của năm phong trong tông môn, và Nhạc Tinh phong là nơi duy nhất mà đệ tử chỉ trơ trọi một người, đã vậy còn không thấy mặt mũi phong chủ đâu.
Hai hàng người đạo sĩ dài tít tắp đứng hai bên, tất cả bọn họ đều đang hướng mắt về thiếu nữ xinh đẹp đứng lẻ loi ở giữa.
"Hinh Nhi, hôm nay là ngày quan trọng mà Nguyên sư thúc cũng không xuất hiện sao?" Bách Lâm đứng đầu đám đệ tử của Hàn Tịnh phong hỏi Thập Nhất.
Thập Nhất nhìn người nam nhân văn nhã trước mặt, tính ra tên này cũng là nam chính trong truyện nhỉ?
Không biết tác giả ngu ngốc nào lại đi xây dựng nam chính không ưa nổi như vậy.
"Ngày hôm nay có gì mà quan trọng? Sư phụ ta không cần xuất hiện."
Đại hội tỉ thí của Nhẫn tông là ngày mà các đệ tử được trình diễn những gì đã học trong suốt mấy năm qua, có người tiến bộ cũng sẽ có người dậm chân tại chỗ.
Bách Lâm bảo hôm nay là ngày quan trọng bởi vì nó sẽ quyết định tài nguyên tu luyện được phân phát sau này của mỗi đệ tử, và cũng là của cả 5 phong.
Tài nguyên sẽ gồm các đan dược trợ giúp thăng tiến cảnh giới, hoặc sách quý về pháp thuật, tu luyện.
Người chiến thắng đến cuối cùng sẽ giành được vinh quang không chỉ của một mình người đó mà còn dành cho cả phong chủ.
Đây là một trong những phương thức để thúc đẩy sự cạnh tranh giữa các đệ tử và các phong.
Có cạnh tranh thì mới có phát triển.
Nhưng với người không có ý định tu tiên như Thập Nhất thì nó quả thật không có ý nghĩa.
"Hinh Nhi… năm nay ta cũng sẽ cố gắng giành được danh hiệu Đệ Nhất.
Ta… sẽ cố gắng cho cả phần của muội." Bách Lâm mỉm cười nói, dáng vẻ vô cùng sủng nịnh thiếu nữ.
"Ngươi đây là muốn chê bai việc ta kém cỏi, sẽ không bao giờ giành được danh hiệu đó?"
"Ta không có ý như vậy.
Hinh Nhi-"
"Dừng…" Mỗi lần hắn gọi tên Hinh Nhi là Thập Nhất lại thấy ngứa tai lẫn ngứa tay, "Ngươi muốn giành gì thì giành.
Đứng có liên quan tới ta trong đó.
Ok?"
"Sao lại không liên quan? Tương lai chúng ta sẽ cùng nhau kết lữ mà."
Thập Nhất ngước lên nhìn hắn: "Ai nói với ngươi là ta đồng ý mà ở đó tương lai với chả kết lữ?"
"Nguyên sư phúc đã gửi thư hồi đáp nói nàng đồng ý việc kết lữ rồi mà."
Mẹ nó… Thập Nhất mắng thầm trong lòng.
Tên Nguyên Nhạc đó thật sự dám làm?
Thấy thiếu nữ im lặng không đáp, Bách Lâm còn cho rằng nàng đang ngại ngùng liền nói thêm vài câu thân mật:
"Chuyện ta và nàng đều được phụ thân và sư thúc ủng hộ nên nàng đừng lo lắng.
Ta nhất định sẽ trở thành một phu quân tốt.
Ta rất thích-"
"Câm miệng!" Giọng nói thiếu nữ vang lên cắt đứt câu tỏ tình của Bách Lâm.
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, là gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại có thể nhìn ra sát khí trong đôi mắt lạnh tanh ấy.
"Hãy cầu nguyện chút nữa ngươi không gặp phải ta đi."
Bách Lâm sững sờ đối diện với thiếu nữ, đó là ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở nàng.
Ánh mắt mang theo sự chết chóc và áp lực vô hình.
Hình ảnh hai người lọt vào tầm mắt của Nguyên Nhạc đang ở phía rất xa.
Hắn không nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt của thiếu nữ, mà chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ "đắm đuối" nhìn nhau.
Bàn tay trong gấu áo âm thầm nắm chặt, nhưng khuôn mặt hắn thì vẫn vô tình như vậy.
Hắn không biết cảm xúc khó chịu trong lòng mình lúc này là gì, hắn chỉ đang cố gắng để ngăn cản bản thân làm ra hành vi thất thố.
Cho đến khi bàn tay đã chịu buông lỏng thì Nguyên Nhạc mới chậm rãi xuất hiện ở vị trí dành cho