"Dừng tay lại đi! Lãm Đồ Hinh! Nguyên sư thúc!"
Thân ảnh một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt Thập Nhất.
Trên gương mặt nàng là một nỗi lo lắng không nói lên lời: "Ngươi càng giết người, tội lỗi của ngươi sẽ càng nặng thêm.
Hãy dừng tay lại đi."
"Lý Nguyệt, nếu ngươi không muốn chết thì đứng sang một bên là được rồi."
"Không được.
Đó là đồng môn của chúng ta cơ mà.
Việc của Bách Lâm chúng ta từ từ giải quyết không được sao?"
Thập Nhất liếc mắt hờ hững nhìn nàng: "Không phải ngươi rất thích hắn sao? Bây giờ có muốn cùng đám người đó trả thù cho hắn không?"
Trong đôi mắt Lý Nguyệt ánh lên từng tia đau khổ, nàng nhìn cô lặng lẽ lắc đầu: "Ta… Ta đã thấy Bách Lâm cố tình lấy trộm Đỉnh xuân từ Dược phong."
Dược phong là nơi chữa trị cho các đệ tử bị thương, cũng là nơi điều chế và phân phát dược hàng tháng trong tông môn.
Hôm ấy, Lý Nguyệt đã vô tình nhìn thấy hành vi lén lút lấy trộm thứ xuân dược bị cấm đó của Bách Lâm.
Nàng ta đã không hiểu mục đích của hắn cho đến khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh đó.
Nàng tin rằng đôi mắt của Bách thật sự do Lãm Đồ Hinh ra tay, bởi vì nàng vẫn nhớ câu nói mà thiếu nữ ấy đã từng hăm dọa về ánh nhìn của đại sư huynh.
Lúc ấy, nàng có thể không rõ lắm câu nói của Thập Nhất, nhưng thông qua những việc đã xảy ra thì Lý Nguyệt nghĩ mình đã hiểu được ý nghĩa ánh nhìn của Bách Lâm đối với Lãm Đồ Hinh.
Cho dù không có mặt ở ngay lúc đó thì nàng cũng biết đại sư huynh chính là tự mình hại mình.
"Lãm Đồ Hinh, ta không phải không muốn đứng ra làm chứng cho ngươi, mà là ta… ta đã định sử dụng một cách khác để có thể giữ lại chút tôn nghiêm cho hắn."
Lý Nguyệt mang theo thương tâm và cả áy náy nhìn về Thập Nhất.
Dù thế nào hắn là người mà nàng đã yêu suốt một thời gian… rất dài.
Nàng có thất vọng, nhưng lại cũng cảm thấy tội nghiệp cho Bách Lâm, bởi vì cô hiểu rõ nhất cảm giác yêu thương, nhớ nhung một người không phải của mình là như thế nào.
"Xảo trá! Lý Nguyệt, ngươi không thể vì ham sống sợ chết mà ăn nói loạn ngôn như vậy! Nhi tử của ta không liên quan gì đến thứ thuốc ấy."
Thập Nhất liếc mắt nhìn đến chưởng môn đang gào lên với Lý Nguyệt: "Lúc đem Bách Lâm về trị thương, ngươi hẳn phải nhìn thấy chai thuốc Đỉnh xuân trong người hắn.
Đúng hay không chỉ có ngươi biết mà thôi."
Chưởng môn dường như còn muốn chối bay chối biến nhưng Thập Nhất hoàn toàn mặc kệ đám người đó.
Cô nhìn tới đám đông đệ tử đang vây quanh, lại nhìn sang Lý Nguyệt bơ vơ đứng trước mặt mình.
Nếu bây giờ cô giết nàng ta, sẽ chẳng có bất kỳ một ai chạy ra đây ngăn cản, trong khi nàng ta vẫn đang cố gắng bảo vệ bọn chúng.
Haizz… Người tốt chính là kiểu ngốc nghếch như vậy.
Thập Nhất nhìn xuyên qua đám người, vô tình trông thấy một gương mặt khá quen thuộc.
"Nguyên Nhạc, đợi ta một chút."
Thập Nhất để lại một câu như vậy rồi phóng về phía đám đệ tử, đứng trước mặt một thiếu nữ: "Xin chào.
Lại gặp nhau rồi."
Người này chính là nữ đạo sĩ đêm qua cố tình đổ rượu có Đỉnh xuân vào y phục cô.
Hào quang của nữ chính đúng là khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Không cần tìm thì bằng chứng cũng tự chạy đến trước mặt cô.
Đệ tử xung quanh tưởng rằng Thập Nhất muốn tấn công nên vội vàng bắn ra pháp thuật, nhưng không cần cô ra tay thì Nguyên Nhạc đã đánh bay hết bọn chúng.
Thiếu nữ tái xanh mặt mày bị Thập Nhất bắt lấy, đem tới phía trước Bách Tùng đã bị thương và cả tên Ngư chưởng môn kia.
"Nào, Ngư chưởng môn, chào hỏi người quen của ngài đi."
Ngư chưởng môn lắp bắp: "Ta không hiểu ngươi nói gì cả."
Thập Nhất nhìn về Bách Tùng: "Ở trong Nhẫn tông này có không ít người của Hoàng Nhân tông đâu.
Chưởng môn, ngài có biết chuyện này không?"
"Ý ngươi là thế nào?"
Thập Nhất nhìn tới thiếu nữ trong tay mình: "Cho ngươi hai lựa chọn.
Một là tự khai, hai là ta giúp ngươi khai."
Đó chính là sự ưu ái nhất mà cô dành cho nàng ta rồi, nhưng nàng ta có vẻ không phải là người biết nắm bắt cơ hội cho lắm.
Vì thế mà một dòng khí xám đã lặng lẽ đi vào thân thể nàng ta.
"A… đau… đau quá."
Không ai biết lý do tại sao thiếu nữ đột nhiên la lớn lên, rồi nằm giãy dụa dưới đất một cách đầy đau đớn như