Sáng hôm sau đến trường, Mạc Lâm đặc biệt ngồi cách xa Thập Nhất, đã vậy còn không mở miệng nói với cô tiếng nào.
Không khí im ắng khác thường, khiến cho bác Trần là tài xế cũng lấy làm lạ.
Khi đến địa điểm xuống xe thường ngày của Mạc Lâm, Thập Nhất mới đột nhiên lên tiếng: "Bác Trần không cần dừng lại, chở Mạc Lâm tới trường luôn đi ạ."
Mạc Lâm lập tức quay phắt qua nhìn cô: "Sao chị lại tự ý quyết định?"
"Tôi là chị cậu."
"Cũng là chị gái hờ thôi mà."
"Ồ… Nếu cậu không thích thì mở cửa xe nhảy xuống."
Mạc Lâm cảm thấy mình nhất định là bị hỏng não rồi nên mới nghĩ cô gái này đang thích thầm hắn.
Làm gì có ai đối xử với người mình thích kiểu này.
Hắn không thèm tranh cãi với cô nữa mà chỉ hừ lạnh một cái.
Sáng hôm đó, tin tức Mạc Lâm và chị đại lưu ban cùng nhau tới trường lập tức bùng nổ trong trường học.
Giờ ra chơi, đám bạn học bao vây xung quanh Mạc Lâm hỏi han:
"Này, chuyện cậu đi học cùng chị đại là sao vậy hả?"
"Mọi người đều nói hai người đang hẹn hò kia kìa."
"Mạc Lâm, không lẽ gu cậu thật sự mặn như vậy hả?"
"Chỉ là tiện đường thì đi cùng thôi mà.
Đều là bạn học cả."
Câu trả lời của Mạc Lâm lập tức làm cho đám con gái trong lớp thở phào một hơi.
"Tớ biết ngay Mạc Lâm sẽ không thích chị ta đâu mà.
Người như cậu ấy sẽ chỉ thích một cô gái thông minh thôi."
"Mạc Lâm à, cậu tốt nhất đừng có dính dáng nhiều tới La Kỳ Kỳ.
Chị ta toàn chơi với mấy học sinh hư hỏng và xã hội đen thôi.
"Đúng vậy, cậu đi với chị ta sẽ khiến giá trị của mình bị giảm đi đó."
Những lời nói khó nghe về La Kỳ Kỳ như này hắn vẫn thường xuyên nghe thấy, nhưng hôm nay đặc biệt thấy nó khá chói tai.
Cô ta trước giờ ngoại trừ việc học dốt và cúp tiết ra thì cũng đâu có hành vi gì để người khác phải tránh cô như tránh tà kiểu đó.
Trước khi kịp suy nghĩ, miệng Mạc Lâm đã lên tiếng: "Nếu như chỉ thích một cô gái thông minh thì chắc là tớ không thích nổi ai trong lớp này rồi."
"Các cậu từng thấy La Kỳ Kỳ đi chơi với xã hội đen sao? Còn cậu, giá trị của cậu cũng sẽ chẳng thể tăng nổi nếu suốt ngày đi nói xấu người khác sau lưng như vậy đâu."
Mạc Lâm nói đến ai liền nhìn thẳng vào người đó bằng ánh mắt sắc bén.
Bộ mặt hot boy thân thiện trước đó chỉ trong một nốt nhạc đã vỡ tan.
Đám con gái bị nói đến hồng cả mắt, che mặt chạy đi, còn con trai thì há hốc miệng nhìn hắn:
"Mạc Lâm, hôm nay cậu bị trúng tà đấy à? Cậu làm bọn con gái khóc hết rồi kìa."
Trong lòng Mạc Lâm âm thầm khinh thường, chỉ mới mấy câu như vậy đã khóc rồi.
Hắn trước giờ nói La Kỳ Kỳ còn nhiều và xấu xa hơn mà cô ta chẳng rơi một giọt nước mắt kia kìa.
"Các cậu không thấy bọn họ nên rèn luyện sức chịu đựng à? Động tí là khóc.
Bộ người bọn họ làm bằng nước hả?"
Mạc Lâm được nước càng nói càng hăng, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh nam thần ấm áp tận đẩu tận đâu.
Đợi đến khi hắn hoàn hồn, lấy lại trí thì hình tượng của hắn đã nát không còn miếng nào.
"Chết tiệt! Sao đột nhiên mình lại phải bênh vực cho cô ta chứ?" Mạc Lâm ngồi riêng biệt một góc nhà ăn âm thầm hối hận.
Từ bây giờ chắc mọi người sẽ gọi hắn là hotboy độc miệng mất!
Mạc Lâm đang ngồi lẩm bẩm một mình thì có khay đồ ăn đặt xuống đối diện hắn, là cô bạn Vu Tiểu Ân.
"Sao hôm nay lớp trưởng của chúng ta lại ngồi ăn một mình thế này?"
"Lâu lâu cũng muốn đổi không khí im ắng chút."
"Vậy tớ có đang làm phiền cậu không?"
"Không đâu.
Cậu cứ ngồi đi.
Chân cậu thế nào rồi? Hôm đó Giang Thiên Hạo đưa cậu về chứ?"
Nhắc đến Giang Thiên Hạo, gương mặt Vu Tiểu Ân lập tức có vẻ mất hứng: "Chân tớ không sao, nhưng chuyện khác thì có sao."
"Hửm? Chuyện gì?"
"À… Không có gì."
Mạc Lâm thấy thái độ lúng túng của Vu Tiểu Ân thì cũng biết có chuyện gì đó nhưng cô đã không muốn nói thì hắn sẽ không gặng hỏi.
"Phải rồi.
Cậu với La Kỳ Kỳ hình như có quen biết nhỉ? Vậy mà mình chưa từng nghe cậu kể về chị ấy."
Mạc Lâm chần chừ một hồi rồi quyết định nói thật Vu Tiểu Ân nghe, hắn tin với tính cách của người bạn này, cô ấy sẽ giữ bí mật về mối quan hệ của bọn họ.
Khi hắn còn đang nói chuyện với nữ chính thì bóng dáng La Kỳ Kỳ đi ăn cơm lọt vào tầm mắt.
Bởi vì tin đồn sáng nay nên rất nhanh cô đã trở thành tâm điểm ánh nhìn.
Thập Nhất ngồi xuống một chiếc bàn trống, bắt đầu ăn cơm mà không quan tâm xung quanh.
Vu Tiểu Ân rất nhanh đã nhận ra ánh mắt Mạc Lâm đặc biệt thường xuyên nhìn tới chỗ La Kỳ Kỳ.
"Mạc Lâm, cậu có muốn lại ăn với chị ấy không?"
"Không cần đâu.
Mối quan hệ của bọn tớ không tốt đến vậy."
Mạc Lâm vừa nói xong thì trông thấy một người nam sinh đi đến ngồi xuống đối diện La Kỳ Kỳ.
Hắn nhận ra cậu ta là Vương Gia Hải, một học sinh có thành tích tốt chỉ sau hắn trong lớp.
Từ khi nào hai người này lại thân thiết đến mức ngồi ăn chung như vậy?
Không chỉ Mạc Lâm mà đến Thập Nhất cũng không biết tại sao hắn ta đột nhiên niềm nở hơn bình thường với cô.
Cô còn chưa tìm cách tiếp cận đối tượng nhiệm vụ thì hắn đã chủ động đến đây rồi.
"Hôm qua tôi tình cờ trông thấy cậu ở nhà hàng Berger đấy."
Với gia cảnh của Vương Gia Hải, hắn sẽ không đủ tiền để chi trả cho