Vương Gia Hải ngồi trong lớp thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xuống vị trí của Thập Nhất và Mạc Lâm đang ngồi.
Có lẽ hắn đã cảm nhận được gì đó từ sau bữa cơm trưa, nên chiều hôm đó, hắn lần nữa hẹn gặp Thập Nhất sau giờ học, và cô vẫn luôn không từ chối lời mời của hắn.
Hai người gặp nhau tại một quán cà phê, Vương Gia Hải còn chưa kịp hỏi han điều gì đã bị một hộp quà đập vào mắt.
"Cái gì vậy?"
"Quà cho cậu.
Mở xem đi."
Vương Gia Hải lại không vội mở nó mà đẩy hộp quà về phía Thập Nhất: "Tôi đã nói sẽ tùy tiện nhận quà của cậu."
"Bạn bè tặng quà cho nhau cũng không được sao?"
Vương Gia Hải không vui: "Nếu cứ là bạn liền có thể tặng quà vô tội vạ thì cậu chắc phải tặng cho rất nhiều người rồi nhỉ?"
"Tôi lần đầu tiên tặng quà cho nam sinh."
La Kỳ Kỳ thật sự chưa tặng quà cho thằng nhóc nào đâu.
Dù Thập Nhất chỉ nói sự thật thôi thì câu nói này vào tai đối phương vẫn vô cùng mùi mẫn.
Vương Gia Hải đã không còn từ chối món quà nữa.
Hắn mở ra và trông thấy đó là một chiếc đồng hồ vô cùng tinh xảo, giá trị nhất định không nhỏ.
Vương Gia Hải tỏ vẻ bối rối: "Cái này đắt lắm phải không?"
"Cậu xứng đáng với nó nên không phải lo."
"Tôi có làm được gì cho cậu đâu?"
Nó xứng đáng để câu được lòng tham của mi.
Thập Nhất nghĩ vậy đấy, nhưng mở miệng ra lại phải nói như vầy: "Cậu là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi."
Trong bụng Vương Gia Hải lập tức sướng rơn, khóe miệng hắn cong lên: "Tôi… không thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu đâu."
Nếu như là bình thường người ta sẽ hỏi lại hắn muốn làm gì, nhưng Thập Nhất lại cố tình không hỏi ra câu đấy mà chỉ muốn kết thúc luôn: "Hôm nay tôi có lịch học kèm rồi.
Không thể ngồi với cậu lâu hơn."
Ý định bày tỏ của Vương Gia Hải cứ thế thất bại.
"Học kèm? Vậy là với Mạc Lâm sao?"
"Ừm."
"Mạc Lâm trước đây hình như không thích cậu lắm.
Cậu ta không gây khó dễ cho cậu chứ?" Vương Gia Hải rõ ràng biết mối quan hệ của bọn họ đang tốt lên lại cố tình nhắc tới việc cũ.
"Cậu ta chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi.
Không có gì là gây khó dễ cả."
"Kỳ Kỳ, cậu có muốn đổi qua học chung với tôi không?"
"Không được!"
Thập Nhất phản ứng quá nhanh làm Vương Gia Hải hơi bất ngờ.
Cô vội vàng giải thích thêm: "Đây là người thầy Chu tự sắp xếp cho tôi.
Không phải nói đổi là đổi."
"Ừm.
Tôi biết rồi.
Vậy cậu đi cẩn thận nhé."
"Ừm.
Chào cậu."
Thập Nhất thấy phải đẩy nhanh kế hoạch thôi.
Cứ thế này người mệt mỏi chính là cô.
Rời khỏi quán cà phê, cô cầm điện thoại lên và gọi điện cho ai đó: "Này, liên hệ với Thanh Thanh đi.
Tôi sẽ gửi vị trí Vương Gia Hải qua cho cậu."
Thập Nhất cúp điện thoại, gửi vị trí cùng với một phong bao lì xì qua wechat tên A Mao, người này là một trong hai tên đàn em của La Kỳ Kỳ ở trường.
Sau đó, cô bắt taxi trở về La gia.
Dù cô đã về rất sớm thì vẫn đối diện với sự không vui của Mạc Lâm.
"Đừng nói chị lại đi gặp Vương Gia Hải đấy nhé?"
"Nếu tôi gặp hắn thì cậu sẽ tức giận hả?"
Mạc Lâm không trả lời mà hừ lạnh một cái.
Dù hắn có nói mình tức giận thì cô cũng đâu có chịu nói rõ mọi chuyện cho hắn nghe.
Mạc Lâm đi tới bàn học ngồi xuống: "Học thôi."
"Tôi còn chưa ăn tối nữa."
"Vậy thì chị đi ăn đi.
Ăn xong rồi học."
"Không phải hôm trước đã nói sẽ hẹn hò với nhau sao? Tối nay chúng ta cùng đi luôn đi."
Thập Nhất hứng khởi đi tới nắm tay Mạc Lâm nhưng bị hắn phũ phàng là từ chối: "Không được.
Hôm nay là lịch học kèm, hơn nữa tôi cũng ăn no rồi."
"Cậu vì ghen nên bây giờ giận dỗi tôi hả?"
"Tôi không thèm ghen.
Sắp thi rồi, chị nhất định phải học hành cho đàng hoàng.
Nếu năm nay còn ở lại thì đừng hòng nhìn mặt tôi."
Không được hẹn hò, Thập Nhất chỉ có thể mặt lạnh ngồi nghe Mạc Lâm giảng bài.
"Chị hiểu chưa?"
"Không hiểu." Thập Nhất đã rút ra kinh nghiệm sương máu là phải giả ngơ nếu muốn kéo dài thời gian bên cạnh hắn.
So với việc cả một buổi tối ngồi xem phim kinh dị đợi đến khi buồn ngủ thì cô thích được ngắm Mạc Lâm như thế này hơn.
Cô gái chống cằm, ngắm nhìn thiếu niên, mặc dù còn khá non nớt nhưng vẫn nét nào ra nét đó lắm.
Khác với bản tính độc miệng, gương mặt Mạc Lâm lại thiên về ôn nhu nhiều hơn.
Mấy sợi tóc đen rũ xuống vầng trán cao càng làm nổi bật lên vẻ thanh thoát xuất thần.
Cảnh đẹp ý vui như vậy khiến Thập Nhất không thể rời mắt.
Đôi mắt cô từ từ lướt xuống dưới… vẫn là không có chút cơ ngực nào.
"Cậu không tính chơi thể thao à?"
Thập Nhất vừa nói xong đã bị một cuốn vở đập vào đầu kêu cái bốp.
"Có chịu học hành nghiêm túc không hả?" Mạc Lâm tức giận thở phì phò, đừng tưởng hắn không biết cô gái này nãy chỉ toàn ngồi săm soi cơ thể hắn.
Thiệt hết nói nổi mà!
"Đã không cần nghe giảng thì chắc chắn biết làm hết rồi đúng không? Mau làm bài tập cho tôi.
Chị mà làm sai thì coi chừng đó!"
"Cậu nên tập thể thao đi.
Bụng hay tay đều không có chút cơ bắp nào thì thôi.
Đến ngực cũng quá nhỏ rồi!"
Thập Nhất vẫn nhớ thương không quên việc này khiến Mạc Lâm nổi giận: "Ngực tôi nhỏ hay lớn không liên quan đến chị!"
"Có chứ.
Tôi thích ngực lớn!"
"Chị thích ngực lớn thì sao không đi yêu con gái luôn đi!"
"Vậy cậu đồng ý phẫu thuật chuyển giới hả?"
Mạc Lâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của người đối diện mà nghẹn lời, những lời này hoàn toàn không phải thật tâm chị ta đúng không?.
truyen bac chien
La Kỳ Kỳ hắn biết sẽ không biến thái đến mức