Bởi vì ông La đã dặn trước nên tối chủ nhật hôm đó Thập Nhất chỉ có thể cùng gia đình đi đến nhà họ Giang.
Trong bữa ăn tối ấm cúm, cuộc nói chuyện của hai bên phụ huynh đề cập tới một khu nghỉ mát vừa khai trương của Giang Thị ở thành phố bên cạnh.
Chủ đề này rất nhanh được kéo lên người La Kỳ Kỳ.
"Kỳ Kỳ à, đợi kết thúc kỳ thi xong, chúng ta sắp xếp cho con và Thiên Hạo đến đấy chơi xả hơi nhé!"
Bà Giang vừa nói xong thì ông Giang cũng góp thêm vào: "Các con cứ coi như thay chúng ta tới đó đánh giá chất lượng dịch vụ.
Về báo cáo lại với ta."
Không để cho Thập Nhất kịp lên ý kiến thì ông La và bà Mạc đã đồng ý thay cho cô: "Được đó.
Kỳ Kỳ à, cô chú Giang tin tưởng lắm mới giao nhiệm vụ này cho con đấy."
Thập Nhất cạn lời, bộ nghĩ cô là con nít hay sao mà dụ dỗ kiểu đó?
Ba mẹ đã đồng ý như vậy nếu cô lên tiếng phản đối ở đây thì rất không phải phép, Thập Nhất chỉ đành gật đầu qua loa, nhưng ánh mắt từ tên nam chính thì không tốt đẹp chút nào.
Nhìn cái gì, làm như chị đây muốn đi với nhóc lắm ấy!
Tiếp đó, sau khi bọn họ đã rời bàn ăn, mấy phụ huynh lại tiếp tục tạo cơ hội ở riêng cho Thập Nhất và Giang Thiên Hạo.
"Hạo Thiên, con dẫn Kỳ Kỳ đi thăm thú một vòng nhà chúng ta đi."
Mạc Lâm đang ngồi, nghe vậy thì lập tức lên tiếng: "Cháu cũng muốn đi xem ạ.
Hình như nhà cô chú còn có vườn hoa rất rộng phải không?"
Hắn tỏ ra như bản thân thật sự thích thú nhưng mẹ Mạc lại nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống: "Không phải con nói muốn chơi cờ với chú Giang à?"
Mặc kệ đôi mắt nhấp nháy của mẹ, Mạc Lâm thản nhiên từ chối: "Không có.
Con chơi cờ tệ lắm ạ."
Cuối cùng, Giang Thiên Hạo trở thành người dẫn Thập Nhất và Mạc Lâm đi một vòng Giang gia tham quan.
"Hai người thật sự đang hẹn hò như lời đồn à?"
Nam chính vừa mở miệng đã hỏi một câu bom tấn.
"Không có!"
"Đúng vậy!"
Cả hai đồng thanh trả lời khác nhau.
Mạc Lâm quay qua nhìn Thập Nhất: "Chúng ta hẹn hò hồi nào?"
"Chưa sao? Ừm… vậy thì bắt đầu hẹn hò từ hôm nay."
"Tôi không đồng ý!"
"Tôi cũng đâu có hỏi ý kiến cậu."
Giang Thiên Hạo nhìn hai người một nam một nữ đối đáp qua lại, cảm thấy vị hôn phu trên danh nghĩa như hắn đã bị cắm cái sừng thật dài.
"Này này, tôi còn đứng sờ sờ ở đây đấy.
Nể mặt chút đi."
Hai người đồng loạt quay ra:
"MẶT CẬU/ANH THÌ CÓ GÌ PHẢI NỂ?"
Giang Thiên Hạo:!!!
"Hai người cũng mặt dày quá nhỉ? La Kỳ Kỳ, cô vẫn là vị hôn thê của tôi đấy!"
"Ồ… Bữa nay lại công nhận điều đó cơ à.
Hay là tôi cũng nên nói việc này với Vu Tiểu Ân?"
Vừa nghe nhắc đến Vu Tiểu Ân, Giang Thiên Hạo cụp đuôi lại liền.
Thái độ của hắn khiến Mạc Lâm nhận ra vấn đề.
"Anh ta thích Tiểu Ân hả? Nhưng mà cậu ấy hình như không thích anh đâu."
Giang Thiên Hạo giống như bị người dẫm phải đuôi, nhảy cẫng lên: "Cái gì? Vu Tiểu Ân không thích tôi? Tại sao?"
"Cái đó thì anh phải tự hỏi Tiểu Ân chứ, chỉ là những lúc tôi nhắc đến anh, cậu ấy đều có biểu cảm như ăn phải phân vậy?"
"P...phân?" Giang Thiên Hạo có vẻ khá sốc.
Thập Nhất cũng không nể tình thêm thắt vào: "Cái suy nghĩ thích ai thì bắt nạt người đó cũ rích quá rồi đấy."
"Tôi nói thích cô ta hồi nào chứ? Tôi cũng thấy cô ta rất phiền nhé!"
Giang Thiên Hạo rống lên rồi đi thẳng luôn, để lại Thập Nhất và Mạc Lâm