[Ký chủ, hồi nãy cô bị gì vậy? Cô làm ta hết hồn đó.]
Đại Thần ngoi lên hỏi han khi Thập Nhất đã về phòng và nằm trên giường.
[Việc này không phải ta nên hỏi ngươi à? Cơ thể ta bây giờ là do ngươi quản lý đấy?]
[Đúng là vậy, nhưng ta không có động tay động chân gì với cô hết mà.]
Nghe giọng điệu của Đại Thần không giống nói dối, xem ra nó thật sự không biết gì.
Điều này càng khiến Thập Nhất nghi hoặc hơn, bởi vì cô biết rất rõ nguồn gốc và nguyên nhân của cơn đau vừa nãy.
Thập Nhất giả vờ nói với Đại Thần:
[Tự ngươi kiểm tra lại hệ thống của mình đi.
Ta không muốn chết bất đắc kỳ tử mà không rõ nguyên do đâu.]
[Ồ… ta biết rồi.]
Sáng hôm sau, Thập Nhất và Mạc Lâm vốn có hoạt động leo núi xem mặt trời mọc cùng nhau, nhưng bởi vì Mạc Lâm dậy trễ nên rốt cuộc khi bọn họ bắt đầu leo thì trời đã nắng chang chang rồi.
Không chỉ vậy, đằng sau hai người còn mọc thêm hai cái đuôi nữa.
"Giang Thiên Hạo, Vu Tiểu Ân, hai người đi theo chúng tôi làm gì?"
"Chúng tôi đơn giản là cũng muốn leo núi thôi.
Ai nói bọn tôi đi theo cậu chứ? Bộ ngọn núi này do cậu mở sao?" Giang Thiên Hạo chanh chua đáp trả.
"Hừ… vậy thì hai người đừng có làm phiền chúng tôi đấy."
Mạc Lâm nghiêm mặt nhắc nhở rồi nhanh chóng tiếp bước theo cô gái đang đi phía trước.
Rõ ràng trông nhỏ bé là vậy nhưng bước chân của cô lại nhanh hơn đàn ông con trai như hắn rất nhiều.
Thấy Mạc Lâm mới đi được nửa chặng đường đã thở hồng hộc, Thập Nhất tốt bụng hỏi hắn: "Để tôi cõng cậu nhé?"
"Không cần… tôi… rất… khỏe." Mạc Lâm vừa thở vừa nói.
Lúc này, Giang Thiên Hạo và Vu Tiểu Ân ở phía sau nhanh chóng vượt lên đi trước.
Mạc Lâm dù đã mệt muốn chết, vẫn cắn răng cắn cổ muốn vượt lên lại, chỉ là sức lực có hạn, cuối cùng thì hắn là người đi sau cùng.
Mà Thập Nhất thì không hề chờ đợi ai, cô ở tít trên cao, gần như đang sánh vai cùng với Vu Tiểu Ân.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên sức lực giống như ở đâu bay đến, Mạc Lâm lập tức tăng tốc độ.
Mạc Lâm vượt qua Giang Thiên Hạo, thẳng tiến về phía hai cô gái, hắn cố tình tông vào vị trí giữa để tách hai người ra.
Chỉ là hình như lực tông có hơi mạnh, thêm phần giật mình vì bị bất ngờ nên người Vu Tiểu Ân hoàn toàn nghiêng hẳn sang bên phải.
Cô gần như đã sắp ngã xuống thì may mắn có một cánh tay đưa ra kéo lại.
Cô gái xoay nửa vòng, áp mặt vào một khuôn ngực mềm mại.
Cảm giác ấy rất nhanh chóng mất đi, bởi vì Thập Nhất đã lùi ra một bước.
"Cảm… cảm ơn chị, Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ? Mạc Lâm ở bên cạnh nghe mà nóng mặt.
Hai bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?
"Mạc Lâm, cậu đi cẩn thận chút.
Đang ở trên núi đấy, nếu té xuống có thể sẽ chết người biết không?"
Mạc Lâm biết bản thân đã làm sai, hắn cũng không ngờ sẽ khiến Vu Tiểu Ân té ngã như vậy, nhưng khi người trách mắng mình là Thập Nhất thì hắn đột nhiên có chút tủi thân.
"Không phải vẫn chưa có chuyện gì sao? Chị căng thẳng với tôi như vậy làm gì?"
"Mạc Lâm." Thập Nhất đột nhiên nghiêm mặt nhìn hắn.
Cái nhìn của cô khiến Mạc Lâm cảm thấy tổn thương.
Nếu là hắn, cho dù cô có sai đi nữa, thì hắn vẫn sẽ tuyệt đối bênh vực cô vô điều kiện.
Mạc Lâm đột nhiên hướng về phía Vu Tiểu Ân nói một câu xin lỗi.
"Vu Tiểu Ân, tôi xin lỗi."
"Không sao đâu.
Tôi biết cậu không cố ý."
"Vậy là xong rồi đúng không?"
Mạc Lâm hỏi Thập Nhất, không đợi cô trả lời đã một mình đi thẳng về phía trước.
Thập Nhất nhìn theo bóng lưng chàng trai mà khó hiểu.
Cô cũng đâu nói hắn phải xin lỗi nữ chính? Cô là đang muốn nhắc nhở hắn cẩn thận thôi mà?
Thập Nhất tăng tốc độ đuổi theo Mạc Lâm, cô vươn tay định nắm tay hắn nhưng lại bị Mạc Lâm tránh đi.
Cô hỏi hắn: "Hồi nãy va chạm cậu bị đau chỗ nào hả?"
"Không có."
"Không có mà sao nhìn mặt cậu như muốn khóc đến nơi vậy? Đừng giấu, đau chỗ nào thì nói với tôi."
Mạc Lâm đột nhiên trở nên gắt gỏng: "Tôi đã nói không sao mà.
Chị cứ để tôi một mình như nãy giờ đi.
Đừng làm phiền tôi."
Thấy Mạc Lâm nóng nảy, Thập Nhất liền ngậm miệng.
Tên nhóc này ngày càng trở nên lớn lối rồi, có phải cô nên dạy dỗ hắn một trận không?
Nghĩ là làm, Thập Nhất đột nhiên tiến lại nhấc bổng người Mạc Lâm lên, đặt lủng lẳng ở trên vai cô.
"A… Chị đang làm gì vậy? Thả tôi xuống.
Mau thả tôi xuống!"
Mặc kệ Mạc Lâm kêu la, Thập Nhất cứ thế vác hắn leo núi, không chỉ vậy tốc độ của cô còn cực kỳ nhanh.
Chẳng mấy chốc hai người phía sau đã không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Chỉ có bên tai là vẫn nghe văng vẳng tiếng la của Mạc Lâm.
Giang Thiên Hạo trắng mặt: "La Kỳ Kỳ khỏe như trâu vậy?"
Vu Tiểu Ân ở bên cạnh thì ôm miệng tủm tỉm cười.
"Có chuyện gì làm em vui vậy?"
"Không có gì.
Chỉ là… cảm thấy bọn họ có chút đáng yêu."
"Đáng yêu? Bộ em… hết buồn rồi hả?"
Vu Tiểu Ân ngưng cười, lặng lẽ lắc đầu: "Buồn vì vẫn còn.
Vì tôi đã thật sự thích Mạc Lâm mà.
Chỉ là… So với tôi, hình như Kỳ Kỳ càng thích hợp với cậu ấy hơn.
Con người cậu ấy khi ở bên cạnh Kỳ Kỳ là con người mà tôi chưa thấy bao giờ."
Trong mắt Vu Tiểu Ân, Mạc Lâm vẫn luôn là một học bá lễ nghĩa, chu đáo, thân thiện.
Không hề giống với một Mạc Lâm độc