Thập Nhất đột nhiên xoay người, nhìn chàng trai đã ở rất gần mình từ lúc nào.
Hắn nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, cùng với cánh tay đang chìa về phía cô: "Kỳ Kỳ, chúng ta về nhà được không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của cô gái nhìn tới, đó là đôi mắt của một con thú dữ đang săm soi nhìn vào con mồi ngon lành của mình.
Cho dù đối diện với sự đáng sợ đó thì nụ cười trên môi chàng trai vẫn không hề thay đổi.
Thập Nhất từng bước đi tới gần Mạc Lâm hơn, dùng bàn tay đầy máu sờ lên khuôn mặt hắn, như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì.
"Kỳ Kỳ…" Cổ họng Mạc Lâm khô khốc.
"Đó là ai? Ta không quen nha.
Đôi mắt của ngươi đẹp đó, nhưng mà…"
Bàn tay Thập Nhất đột nhiên chuyển hướng nắm lấy cần cổ Mạc Lâm, ánh mắt cô nhìn hắn không có lấy một tia cảm xúc.
"Đừng nhìn ta bằng đôi mắt ấy.
Rất đáng ghét."
Một bàn tay khác của cô nắm dao giơ lên, trong con ngươi xoẹt qua tia sáng phản chiếu, không chút do dự, con dao thẳng tiến đến vị trí trái tim Mạc Lâm.
Vút… Tiếng gió xoẹt qua… Lưỡi dao nhuốm đỏ đột ngột dừng lại ngay trước lớp vải.
Không chỉ là lưỡi dao mà Thập Nhất, Mạc Lâm hay toàn bộ khung cảnh đều giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Ngay lúc ấy, một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Lâm, trên vai người đó là một chú thỏ với đôi mắt hồng đậm, vô cùng đáng yêu.
Người đó liếc nhìn Thập Nhất và Mạc Lâm một cái, lại nhìn ra xung quanh chỉ toàn máu và xác người, trong không gian im ắng bỗng vang lên tiếng thở dài.
"Xem ra hắn cũng không thể ngăn cản Thập Nhất."
"Má ơi, sao cô ta có thể giết người không chút ghê tay như vậy?" Giọng nói quen thuộc của hệ thống Đại Thần truyền tới, "Giờ thì ta đã biết lý do ngươi dặn dò kỹ việc không được để cô ta động đến rượu rồi."
"Lần này cô ta cố tình uống rượu đấy, ngươi không biết sao?"
"Cố tình? Cô ta làm vậy để làm gì?"
"Vậy nên đáng lẽ ngay khi có vấn đề khác lạ xảy ra ngươi phải báo với ta, chứ không phải đợi nước tới chân rồi mới đi gọi ta tới rút nước."
"Ta… thì làm sao ta biết được chuyện Thập Nhất lên cơn đau đêm qua là đến từ Nguyền Ấn của ngươi! Còn không phải vì bình thường muốn kiếm người đều chẳng thấy đâu à?"
"Sau khi trải qua Nguyền Ấn, chắc chắn Thập Nhất đã nghi ngờ tới ta nên mới tìm cách này để thử, xem ta có xuất hiện hay không."
"Thử? Để thử mà cô ta sẵn sàng giết nhiều người vô tội như vậy?" Đại Thần vẫn không tin được một cô gái bình thường không thích gây chuyện lại là con người dã man đến thế.
Thậm chí nếu bọn họ đến muộn một chút thì Mạc Lâm…
"Mạc Lâm mà cô ta cũng ra tay nữa, không phải cô ta yêu hắn sao?"
Người áo đen không trả lời câu hỏi của Đại Thần mà đi xem xét tình hình chỗ nam nữ chính, cả hai đều bị thương rất nặng, nhưng ít nhất vẫn còn một hơi thở.
Nếu không có hào quang nhân vật chính có lẽ bọn họ đã tiêu đời rồi.
"Này… ta đang nói chuyện với ngươi đấy.
Không được.
Ta không chấp nhận để nữ nhân đó ở bên cạnh chủ nhân đâu."
"Trước đây cũng là một tay ngươi vun vén cho bọn họ đấy."
Đại Thần: Ai mà biết cô ta là nữ nhân đáng sợ như vậy?
Người áo đen không thương tiếc bổ thêm một đao: "Đại ngốc, bây giờ ngươi có hối hận cũng muộn rồi.
Ngươi không cản nổi nàng ta, càng không cản nổi chủ nhân của ngươi."
"Híc… Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Ta sẽ xóa bỏ trí nhớ của Thập Nhất về Nguyền Ấn, như vậy thân phận của ta sẽ vẫn được giữ kín.
Còn ngươi thì chịu trách nhiệm thay đổi ký ức mấy con người khác, ngoại trừ Mạc Lâm.
Biết chưa?"
"Hiểu rồi.
Thay đổi thế nào đây?"
Một lúc sau đó, bầu trời đêm vốn đang đen thui đột nhiên lấp ló một tia sáng đầu tiên, mặt trời lộ ra sau đám mây như ban ngày, rồi lại dần dần chuyển sang màu đỏ tươi.
Từng tia sáng đỏ chiếu đến mọi ngóc ngách và con người ở đây, không gian nhuốm đỏ quỷ dị và đầy ghê rợn.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong vài giây rồi nhanh chóng biến mất, trả lại một màn đêm đen kịt, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là hư ảo.
Bóng dáng người mang váy đen cùng chú thỏ ngọc đã không thấy đâu.
Bên cạnh đó, bốn người bao gồm Thập Nhất, Mạc Lâm và nam nữ chính cũng không còn ở vị trí cũ nữa.
Sáng hôm sau, tại một gian phòng ngủ trong khách sạn, có bốn người nào đó đang nằm ngủ vất vưởng trên sàn nhà.
.
ngôn tình sủng
Cô gái với mái tóc tém là người đầu tiên thức dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại đưa tay lên xoa cái đầu có chút đau nhức của mình.
"Bộ đêm qua có ai đánh lén mình sao?" Thập Nhất nhăn mày cố nhớ lại chuyện đêm qua, "Mình cũng đâu có uống bia mà sao lại nằm ngủ dưới sàn thế này?"
Loạt xoạt… Người thứ hai có dấu hiệu thức dậy.
Thập Nhất đưa mắt nhìn qua liền bắt gặp một đôi mắt hoảng hốt.
"Mạc Lâm, sao cậu thấy tôi mà giật mình như nhìn thấy ma vậy?"
Mạc Lâm không đáp lời, bất động như bức tượng nhìn cô bằng vẻ mặt mê mang.
Sau đó, Thập Nhất thấy hắn cúi xuống nhìn đôi nam nữ đang nằm ngủ, lại nhìn xuống ngực mình rồi đột nhiên