"Mạc Lâm, khi nào anh về nhà?"
"Xin lỗi em, giáo sư vừa báo rằng luận án của anh có vấn đề cần phải sửa chữa, đêm nay có lẽ anh sẽ không về được.
Vợ ngủ trước nhé."
"Ồ…"
Cô gái cúp điện thoại, quay người, gương mặt xinh đẹp mang theo chút quen thuộc nhanh chóng lộ ra.
Thập Nhất bây giờ đã không còn hình dáng tomboy như ngày nào mà trở thành cô gái mang vẻ đẹp thanh thuần, dịu dàng với mái tóc dài thướt tha.
Bốn năm nay Mạc Lâm vẫn luôn bận rộn với việc học như thế và tất nhiên điều đó cũng đem lại cho hắn một thành tựu đáng nể.
Hiện tại hắn đang chuẩn bị lấy bằng tiến sĩ ở tuổi hai mươi.
Đối với thành tích này Thập Nhất đều không có gì để nói.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là hắn hoàn toàn không có thời gian dành cho cô!
Ngay khi Mạc Lâm tròn 20 tuổi hắn đã lập tức đem cô đi kết hôn và tổ chức một hôn lễ nho nhỏ tại Mỹ.
Bọn họ bây giờ mặc dù đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng số lần lên giường lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi lần về nhà hắn đều mang theo rất nhiều tài liệu nghiên cứu, nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, cô liền không nỡ xuống tay.
Haizz…
Reng… Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Là bà Mạc gọi điện hỏi thăm tình hình của cô và Mạc Lâm.
Hai năm trước cô đã hoàn thành việc không để cho bố mẹ La Kỳ Kỳ tham gia chuyến bay tử thần kia.
Nên hiện tại mọi chuyện đều ổn, chỉ duy nhất việc cô phải thường xuyên ăn chay là không ổn thôi.
Bởi vì đã biết Mạc Lâm không về nên Thập Nhất quyết định đi ngủ sớm.
Khi cô đang mơ màng ngủ, thì một bàn tay lành lạnh mò vào trong người cô, chậm rãi xoa bụng rồi bắt đầu tiến lên vùng núi non màu mỡ.
Thập Nhất xoay người đối diện với gương mặt rắn rỏi, dưới cặp mày kiếm là một đôi mắt đào hoa đa tình, bên trong chứa đầy sự ngang bướng, các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt có thêm vài phần quyến rũ.
Bốn năm qua Mạc Lâm đã trở thành một chàng trai thu hút ánh nhìn như vậy đó.
"Em tưởng anh nói không về?"
"Nhớ vợ nên phải về."
Mạc Lâm há miệng hôn cô, đồng thời dùng hai tay bế bổng cô lên, đi đâu đó.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy thì Thập Nhất mới nhận ra bản thân đã được hắn đặt vào bồn tắm.
"Anh làm gì vậy?"
"Đi tắm a."
"Em tắm rồi."
"Anh biết, nhưng anh thì chưa." Mạc Lâm ngăn lại động tác muốn bò ra của Thập Nhất, môi hắn cong lên dụ hoặc.
"Tắm một mình rất buồn."
Mắt Thập Nhất sáng lên, vậy là hôm nay cô không cần ăn chay nữa rồi?
Vẻ mặt đầy háo sắc kia lập tức làm Mạc Lâm bật cười, hắn dùng ngón tay chỉ trán cô một cái.
"La Kỳ Kỳ, em có thể giả vờ ngại ngùng một lần anh xem không?"
"Ngại ngùng à?" Thập Nhất nghĩ nghĩ một hồi, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ quay mặt đi, rập khuôn nói như robot.
"Người ta đang ngại nha… không dám nhìn đâu."
Trong lúc đó, bàn tay cô lại rất thành thục cởi cúc áo của đối phương ra.
Miệng kêu ngại, còn bàn tay thì chu du khắp trên ngực hắn.
Đó là một vùng ngực rộng, săn chắc, độ đàn hồi cũng vô cùng tốt.
Bộ ngực và cơ thể hoàn mỹ này chính là thành quả của khoảng thời gian Mạc Lâm đột nhiên say mê môn bóng rổ.
Ừm… Thật ra thì Thập Nhất đoán hắn trở nên siêng năng chơi thể thao như vậy cũng chỉ vì không muốn bị cô chê gầy nữa.
So với trước đây, làn da của Mạc Lâm bây giờ đã ngăm đen hơn rất nhiều, điều đó khiến hắn càng thêm rắn chắc và khỏe mạnh.
Cho dù không nhìn thấy thì Thập Nhất cũng chuẩn xác nhắm tới vị trí yêu thích của mình.
"Ha… vợ… em làm anh đau đó.
Vết thương cũ còn chưa lành đâu."
"Đừng có điêu, lần cuối chúng ta làm đã là mấy tháng trước.
Đau thế méo nào được."
Mạc Lâm khóc không nên lời, đúng là bởi vì thời gian này hắn khá bận rộn nên bọn họ rất lâu rồi không thân mật, nhưng chỉ riêng với ngực hắn thì lúc nào cũng không yên với tay cô.
Quá bất lực với sự cố chấp này, Mạc Lâm quyết định bế cô lên, xoay người đối phương lại, thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn lọt thỏm trong lòng hắn.
Đối diện với khuôn mặt cô là chiếc gương lớn trên tường.
Lồng ngực trần trụi hừng hực của hắn dán sát sau lưng Thập Nhất, bàn tay ngang nhiên đặt trên ngực cô, có thể thấy rõ chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út là chiếc nhẫn cô tặng năm nào.
Tư thế này khiến Thập Nhất không thể động vào Mạc Lâm nữa nên cô rất không vừa lòng: "Không thích.
Em muốn nhìn anh mà."
"Vợ có thể nhìn anh qua gương." Mạc Lâm ranh mãnh, qua một lớp vải bắt đầu động tay trên ngực cô.
Thập Nhất chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thân thể bắt đầu nóng lên.
Khuôn mặt cô gái trắng nõn bóng loáng dần dần trở nên ửng hồng, cái mũi tiểu xảo, cánh môi hồng nhuận, và đôi mắt đen toát ra mị lực vô tận.
Mạc Lâm không nhịn được há miệng chạm vào cần cổ cô, nhẹ nhàng liếm láp, chiếc lưỡi nóng bỏng, chạm vào tê tê, quẩn quanh vùng nhạy cảm, khiến đầu óc Thập Nhất quay cuồng.
Cô có thể nhìn thấy gương mặt đầy tự mãn của đối phương