Hướng Vấn Thiên cũng phải bái phục vì độ thản nhiên của thiếu nữ này.
Nàng ta lén lút xuất cung bị hắn phát hiện mà bây giờ vẫn còn dám nhởn nhơ đến vậy.
"Ái Tử Lạp Hy, ngươi vừa đi đâu về?"
"Nhà xí a?"
"Nhà xí? Với bộ đồ cung nữ đó?"
"Đúng vậy, ta thấy đồ cung nữ rất đẹp nên mặc thử.
Hoàng thương mau nhìn xem ta mặc đẹp không?"
Hướng Vấn Thiên cười khẩy, nàng ta cho rằng đang nói chuyện với hài tử 5 tuổi ư?
"Hoàng thượng dẫn nhiều binh lính đến đây là làm gì? Lại định bắt ta đi sao?"
Hắn dường như có thể nhìn thấy một tia chế nhạo trong mắt thiếu nữ.
"Tất cả lui xuống đi."
Hướng Vấn Thiên đột nhiên phất tay, ra lệnh cho tất cả quan binh rời khỏi, không chỉ vậy, cả những nô tài đang quỳ dưới đất cũng được tha bổng.
Hành động của hắn khiến Thập Nhất có chút nghi hoặc.
Đợi khi mọi người đã rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại Thập Nhất và nam chính, hắn mới lên tiếng: "Trẫm còn nghĩ hoàng hậu của mình bị thích khách bắt đi nên phải điều động binh lính đi tìm suốt cả canh giờ, nhưng trông ngươi vui vẻ như vậy, coi bộ...!xuất cung rất vui nhỉ?"
"Hoàng thượng… Bụng của ta hơi yếu nên ngồi nhà xí có chút lâu.
Người không thể vu oan cho ta như vậy đâu."
Hướng Vấn Thiên nhướng mày, giống như đã biết cô sẽ không dễ dàng nhận tội.
"Vậy thì hỏi thăm cung nữ đi nhà xí cùng ngươi là được rồi.
Hoàng hậu, trẫm có nên gọi A Dĩ gì đó quay lại?"
Tên nam chính này thật sự muốn bắt ép Thập Nhất nhận tội đến cùng mà.
Đến người theo dõi của hắn cô cũng qua mặt được rồi, vậy mà lại để bị bắt đơn giản thế này đấy.
Hắn không ở với nữ chính mà đột nhiên chạy qua đây chi không biết.
Lúc này Thập Nhất cũng mệt công diễn với hắn nữa, thản nhiên ngồi xuống ghế: "Được rồi, ta nhận tội là được chứ gì? Hoàng thượng có cần ta tự giác đi tới Hành cung không? Hay là nằm xuống chịu phạt trượng… ừm… Hay tranh thủ cơ hội này người phế truất luôn ta đi, rồi đem Vân phi lên làm hoàng hậu."
Hướng Vấn Thiên đã cho người của mình đi hết, nghĩa là hắn không muốn làm lớn chuyện này lên nhưng giọng điệu của đối phương lại cứ như đang thách thức hắn vậy.
Cô biết rõ hắn không thể phế truất cô nên mới dám cuồng vọng như vậy sao?
"Khi một người phạm lỗi, một là ra vẻ hối lỗi hai là xin tha, ngươi như bây giờ là đang nghĩ trẫm không dám?"
"Người là hoàng thượng, sao có thể có việc gì không dám làm.
Đơn giản là vì ta đã phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả.
Còn xin tha ấy hả? Bộ ta xin thì hoàng thượng sẽ bỏ qua sao?"
"Ngươi cứ thử một lần cầu xin xem.
Biết đâu trẫm lại đột nhiên rộng lòng bao dung, tha thứ cho ngươi đấy."
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy xin hoàng thượng rộng lòng tha thứ cho ta."
"Không thể." Có ai cầu xin với gương mặt vô cảm như nàng ta không?
"Ồ…" Thập Nhất lại cúi xuống uống trà của mình, không có ý định xin tha lần hai.
Mà cái người vốn muốn làm khó cô rốt cuộc lại bị thái độ lãnh đạm này làm cho tức nghẹn.
Nàng ta vẫn cứ không chịu hạ mình trước hắn dù chỉ một chút.
"Đêm nay ngươi đã đi đâu?"
"Việc này mà hoàng thượng không đoán được sao? Ở