"Long thể hoàng thượng quý báu vô cùng, tay chân ta lại vụng về, chưa từng làm qua việc này nên mới không dám vô lễ, vẫn cứ là để đám nô tài làm sẽ tốt hơn ạ."
"Chỉ là giúp trẫm cởi bỏ y phục, việc này thì có gì khó khăn? Hoàng hậu đây là… ghét bỏ chạm vào trẫm?"
"Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ tay chân mình bất cẩn làm bị thương người thôi.
Nếu người có thể rộng lòng tha thứ lỗi lầm của ta, ta lập tức hầu hạ hoàng thượng ngay."
Nghe mấy lời này, Hướng Vấn Thiên lại nghĩ đến lần bị đá xuống giường hôm nào.
Hắn từ chối thì chẳng khác nào thừa nhận mình không rộng lượng, mà đồng ý thì chắc cái thân của hắn lãnh đủ.
Nàng ta cũng quá xem thường hắn, sao hắn có thể ngã hai lần vào cùng một cái hố được!
"Nếu hoàng hậu đã lo lắng phạm lỗi như vậy thì hãy cẩn thận đi.
Đến việc thay y phục mà cũng có thể gây đau đớn cho người khác thì trẫm thật sự phải xem xét lại đó là lỗi vô ý hay cố tình đấy."
Thập Nhất vừa mới giúp nữ nhân của hắn được thăng chức vậy mà đã không được câu cảm ơn thì thôi đi, bây giờ còn bị hắn ở đây làm khó nữa.
Hừ… Tên vong ân phụ nghĩa!
"Nếu hoàng thượng đã nói vậy thì… A Dĩ, ngươi ra ngoài đi, để bổn cung tự mình hầu hạ hoàng thượng."
A Dĩ nấn ná chưa muốn rời đi, rõ ràng là không muốn công chúa cao quý của mình phải hầu hạ bất kỳ ai.
Vừa lúc này, nàng ta bỗng nhiên nhìn thấy môi hoàng hậu mấp máy nói hai chữ gì đó với mình.
Mắt A Dĩ sáng lên, lập tức lui ra bên ngoài.
Gian phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Hướng Vấn Thiên nhìn thấy thiếu nữ đang từng bước đi về phía mình thì âm thầm tự mãn, nàng ta có tự cao tự đại cỡ nào thì cũng không có gan dám kháng chỉ.
Sự thật là nam chính quá ngây thơ khi cho rằng Thập Nhất sẽ phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút, bước chân Thập Nhất đột nhiên loạng choạng, giống như bị vấp phải thứ gì đó, gương mặt thiếu nữ hốt hoảng, thân người thì nghiêng về phía trước, đúng hướng của Hướng Vấn Thiên.
Mặc dù nam chính đã phản ứng rất nhanh nhạy, né sang một bên nhưng ống tay áo của hắn vẫn bị đối phương nắm lấy…
Roạc… Cốp…
Hướng Vấn Thiên nhìn một bên ống tay của long bào đã rách rời, lập tức nổi giận với thiếu nữ đang nằm dưới đất: "Ái Tử Lạp Hy! Ngươi làm cái gì vậy hả???"
Người đang nằm sấp dưới đất không có bất kỳ một động tĩnh nào đáp lại.1
"Hừ… ngươi không cần nằm đó giả vờ với ta.
Lần này ta nhất định sẽ trị ngươi tội bất kính!"
"Đừng có ở đó ăn vạ! Ta ra lệnh cho ngươi, mau đứng dậy!"
Mặc cho nam chính nổi giận thì Thập Nhất vẫn chỉ bất động nằm đó như một xác chết.
Hướng Vấn Thiên bắt đầu nghi ngờ, bước tới lật người đang nằm dưới đất lên, nhìn thấy một vùng đỏ tươi trên trán đối phương thì vô cùng sửng sốt.
Nàng ta vậy mà thật sự bị thương rồi ư?
Hắn lập tức hô lớn: "Người đâu! Mau gọi thái y tới!"
Hoàng thượng đi đi lại lại trong phòng khi thái y vẫn đang săn sóc vết thương cho Thập Nhất, hắn còn chưa biết giải quyết thế nào thì nhân vật khó nhằn nhất đã xuất hiện.
"Thái hậu giá lâm!"
Gương mặt Hướng Vấn Thiên tối đi trông thấy.
Hắn nở nụ cười gượng gạo với thái hậu: "Mẫu hậu… Muộn rồi mà người còn qua đây làm gì?"
"Lạp Hy đâu rồi? Sao không thấy nàng ra vấn an ai gia?"
"Nàng ấy…"
Hướng Vấn Thiên đã suy nghĩ tới việc nói dối để ứng phó với thái hậu nhưng còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng thái y đã xuất hiện phía sau.
"Hạ thần bái kiến thái hậu."
"Thái y? Sao thái y lại có mặt ở đây? Hoàng thượng, người lại làm chuyện gì với Lạp Hy rồi?"
"Mẫu hậu… Việc này không phải do hoàng nhi làm, là Ái Tử Lạp Hy tự mình té ngã."
Lúc nhìn thấy đầu thiếu nữ được băng bó vải trắng, gương mặt tái nhợt không chút sức sống, thái hậu lập tức nổi trận lôi đình: "Tự ngã? Rốt cuộc