Thập Nhất lanh lẹ nhảy qua bức tường cao ngất, sau khi rời khỏi hoàng cung, cô đi đến một gia phủ có vẻ khá bình thường.
Cô bước vào bên trong, tìm đến một gian phòng, vừa mở cửa ra đã có rất nhiều người đang đợi.
Trông thấy cô, đám người lập tức đứng lên cúi chào, chỉ có duy nhất một người đang ngồi ở chính giữa là giữ nguyên vị trí.
Một nam nhân với mái tóc đen xoăn buông thả, nước da nâu đồng, cả phụ kiện và trang phục đều toát lên vẻ hoang dã của người dân du mục.
"Lạp Hy… Lâu rồi không gặp."
"Ít nhất cũng phải cải trang một chút đi chứ? Ca sợ người khác không nhận ra mình là thái tử Tây Lương ư?"
"Ôi… muội muội à, vừa gặp đã muốn mắng ta rồi.
Mau lại đây cho ta xem nào.
Ba năm rồi mà sao muội vẫn lùn tịt như xưa thế? Nam quốc không cho muội ăn phải không?"
Lùn-tịt??? Thập Nhất đột nhiên có chút muốn đánh người.
"Ha ha… muội muội của ta vẫn dễ tức giận như xưa.
Muội yên tâm, ca ca là ai chứ? Tuyệt đối không có ai biết được Ái Tử Nặc Sa này đã đến Nam quốc trước một ngày đâu."
"Rồi.
Sao cũng được.
Chúng ta vào chuyện chính luôn đi.
Muội không có nhiều thời gian đâu."
Thập Nhất đi tới ngồi xuống ghế.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Ái Tử Nặc Sa cũng nghiêm chỉnh lại: "Bức thư muội gửi cả ta và phụ vương đều đã xem rồi."
"Kết quả chắc chắn không sai biệt đi."
"Phải.
Trong nội bộ chúng ta đúng là có kẻ phản bội."
Nghĩ đến những gì mình mới biết được thông qua bức thư của muội muội, Nặc Sa không khỏi tức giận: "Tên hoàng thượng Nam triều đó quả thật là một con sói mắt trắng.
Xưa nay chúng ta giúp Nam quốc còn ít sao?"
Để chuẩn bị cho cuộc xâm chiếm Tây Lương, Hướng Vấn Thiên đã chuẩn bị từ rất lâu, cài vào Tây Lương không ít gián điệp thăm dò.
Thập Nhất nắm rõ cốt truyện nên đã gửi thư về Tây Lương, loại bỏ ưu thế này của hắn.
"Nam triều cũng giúp Tây Lương đâu có ít, gọi sói mắt trắng thì hơi quá, đơn giản là hắn có tham vọng, muốn mở rộng biên cương, bờ cõi.
Ca cũng nên học tập người ta chút đi."
"Lạp Hy!!!" Thái tử Nặc Sa trợn mắt, giờ này mà muội muội còn nói giúp cho kẻ địch được nữa.
"Hừ! Ca học ai cũng không thèm học cái tên vong ân phụ nghĩa Hướng Vân Thiến đó!"
"Đọc tên người ta cũng đọc sai rồi kìa." Thập Nhất không nể nang dè bỉu.
Mối quan hệ của nguyên chủ cùng vị thái tử ca ca này không tệ chút nào nên cô cũng không cần giữ ý tứ.
"He he… Muội không thấy cái tên Vân Thiến này hợp với hắn hơn à?"
"Không đùa nữa, nghe muội nói đây này.
Hiện tại Hướng Vấn Thiên đã và đang chuẩn bị lực lượng để đánh úp Tây Lương rồi.
Nếu không có gì thay đổi, sáu tháng nữa chắc chắn sẽ là ngày tử của muội, và cũng là ngày hắn khởi binh xâm chiếm Tây Lương."
"Lạp Hy, lần này ca ca và phụ vương nhất định sẽ đưa muội trở về, sau đó chúng ta sẽ sống mái với đám người Nam quốc một phen.
Hừ…"
Gương mặt Nặc Sa nhắc đến chiến đấu liền trông hầm hố hơn rất nhiều.
Mặc dù Nặc Sa không phải là một người có đầu óc giảo hoạt nhưng võ thuật, sức mạnh của hắn vô cùng lớn.
Nói đúng hơn thì đây chính là đặc điểm chung nhất của con người Tây Lương, ăn to nói lớn, bộ dạng hung dữ nhưng thật ra lại chất phác và có tinh thần dân tộc hơn bất kỳ nơi nào.
Đó cũng là nguyên nhân khiến đội quân của Tây Lương đã từng mạnh hơn Nam triều rất nhiều lần.
Tuy nhiên việc có sức mạnh mà không có đầu óc thì sẽ chỉ trở thành tay sai cho người khác mà thôi.
Đây chính là lý do khiến Hướng Vấn Thiên dám có mưu đồ xâm chiếm Tây Lương.
"Ca bình tĩnh chút đi.
Muội không thể về Tây Lương lúc này được."
"Tại sao? Muội có biết vừa bước chân tới Nam quốc ta đã nghe thấy người dân bàn tán những gì về muội không? Đại công chúa của Tây Lương quốc tuyệt đối không thể để người khác đàm tiếu như vậy."
"Muội lại khá thích mấy lời khen của bọn họ đấy.
Có người nói muội là yêu tinh đội lốt người nên mới có thể mê hoặc hoàng thượng.
Ừm… rốt cuộc cũng có người nhận ra vẻ đẹp chân chính của muội rồi."
"Khụ… Lạp Hy à… Muội đừng tưởng ta không biết muội là người đứng đằng sau mấy tin đồn đó nhé.
Thuộc hạ ở đây kể hết cho ta nghe rồi."
"Đúng vậy.
Nhưng mấy vụ yêu tinh gì đó thì người ta tự dựng thêm