Đổng Trác vừa bước vào nhà lao đã nhìn thấy một người áo đen bịt kín mặt mày, xung quanh hắn là rất nhiều xác lính canh đang nằm trên đất.
"Ngươi là ai?"
Người áo đen không trả lời, lập tức lao vào đánh đấm.
Mặc dù là hai đánh một nhưng bọn họ cũng không hề trên cơ chút nào.
Cuối cùng còn bị đối phương gạt chân ngã xuống đất.
Đổng Trác đuổi theo không bao lâu liền bị mất dấu đối phương.
.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Lông mày hắn nhíu chặt, nhìn về hướng mà tên bịt mặt đã chạy, ngờ ngợ nhận ra điều gì.
Thập Nhất cắm cúi chạy trốn Đổng Trác, chỉ khi thật sự đã kéo xa khoảng cách với hắn mới dám đứng lại thở phào:
"Phù… suýt nữa thì bị bắt tại trận rồi."
Về đến tẩm cung, Thập Nhất nhanh chóng cởi bộ y phục đen trên người ra, phi tang chứng cứ.
"Nãi Nghê, A Dĩ, bây giờ các ngươi cùng ta qua chỗ phụ vương."
"Hoàng hậu, nô tỳ nghe nói hoàng thượng đã tỉnh lại rồi.
Đám quý phi đều đang lục đục đi thăm hoàng thượng, người cũng phải chuẩn bị đi ngay."
"Không cần đâu.
Ngày mai lại đến."
Đợi nghe tin nhân chứng duy nhất bị giết chết thì Hướng Vấn Thiên làm gì có tâm trạng mà đón tiếp ai nữa chứ.
Cô hiện tại vẫn nên tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm thì tốt hơn.
Ngao Vương và thái tử Nặc Sa cũng đang ở trong cung nên chẳng mấy chốc bọn họ đã gặp nhau.
"Lạp Hy, mấy năm nay có phải để con chịu ủy khuất rồi không?" Đôi mắt Ngao Vương nhìn Thập Nhất rất chân thật mà không phải chỉ là những lời thăm hỏi cho có.
"Phụ vương yên tâm, mấy năm nay nhi thần sống rất tốt.
Dù sao cũng là hoàng hậu, không ai bắt nạt được nhi thần."
Tây Lương quốc có ba vị công chúa, Ái Tử Lạp Hy chính là người được Ngao Vương sủng ái nhất.
Việc ông ta lựa chọn nàng để gả qua Nam quốc không phải vì không yêu thương nguyên chủ, mà là tin tưởng nàng sẽ làm việc này tốt hơn các muội muội, có lẽ chính ông ta cũng không thể ngờ Hướng Vấn Thiên lại có mưu đồ thâm độc đến vậy.
"Thân làm phụ vương nhưng lại chỉ có thể để con ở lại đây một mình đối phó với kẻ địch, bổn vương… thật đáng trách."
"Phụ vương, người thật sự suy nghĩ như vậy sao?"
"Bổn vương bảo vệ trăm vạn dân chúng, lại không thể đứng ra bảo vệ nữ nhi của mình, còn điều gì khiến bổn vương hổ thẹn hơn nữa."
Thái tử Nặc Sa ngồi một bên nhìn hai người mà lông mày cau chặt, có lẽ chính hắn cũng đang tự trách bản thân.
Nếu là Ái Tử Lạp Hy chân chính có lẽ nàng đã lập tức lên tiếng an ủi phụ vương, nhận nó làm trách nhiệm của mình, còn Thập Nhất thì lại tranh thủ sự áy náy này, đòi hỏi với Ngao Vương:
"Khi mọi chuyện đã kết thúc, nếu nhi thần có thể toàn mạng trở về Tây Lương thì phụ vương, người có thể hứa sẽ cho nhi thần làm chủ cuộc đời sau đó của mình không?"
Ngao Vương hơi ngẩn ra vì lời đề nghị đột xuất này, nhưng sau đó ông ta lại nhanh chóng gật đầu: "Được.
Bổn vương sẽ phê chuẩn mọi mong muốn của con."
"Không chỉ là phụ vương đâu, Lạp Hy, ca ca cũng hứa với muội, đợi trở về Tây Lương quốc, muội chắc chắn sẽ được sải cánh tự do như chim ưng trên bầu trời vậy.
Ca ca sẽ bảo vệ đôi cánh của muội."
Nhận được lời hứa của hai nhân vật quyền lực nhất Tây Lương quốc thì còn gì đảm bảo hơn nữa.
Thập Nhất lúc này mới rút ra từ ngực một cuốn sổ ghi chép nhỏ đưa cho Nặc Sa:
"Muội biết quân lính của chúng ta chỉ vừa mới trải qua trận đánh với Hà quốc còn chưa thể hồi phục.
Nhưng hiện tại, trong vòng năm tháng, chúng ta buộc phải có lại đoàn quân dũng mãnh, thậm chí là dũng mãnh hơn cả Nam quốc.
Cho nên muội muốn sau khi trở về Tây Lương, ca ca sẽ làm theo chỉ dẫn trong cuốn sách này, thay đổi khẩu phần ăn và cả việc tập luyện cho các binh sĩ."
Nặc Sa cầm lấy cuốn sách, nghi hoặc hỏi về xuất xứ của nó.
Cái này tất nhiên là rút ra từ kinh nghiệm của bản thân Thập Nhất, nhưng để hợp lý mọi chuyện, cô chỉ có thể nói dối:
"Thời gian ba năm ở đây muội đã tìm hiểu không ít về cách huấn luyện binh sĩ nơi này.
Ca ca không thấy tò mò rằng tại sao quân đội của Tây Lương lại ngày một mạnh mẽ hơn sao? Mặc dù có hình thể thấp bé hơn vậy mà đến bây giờ bọn họ gần như đã đuổi kịp chúng ta rồi."
"Thời gian quá ít ỏi, nếu lúc này mới thay đổi thì có kịp không?"
"Kịp.
Chắc chắn kịp.
Chỉ cần người thống lĩnh là ca phải tuyệt đối làm theo cuốn sách đó.
Cho dù binh linh than vãn hay quá sức, ca cũng không được mềm lòng.
Việc này ca ca làm được đúng không?"
Đôi mắt thiếu nữ nhìn tới vô cùng quyết liệt, khiến cho Nặc Sa cũng đột nhiên khẩn trương hơn: "Chắc chắn là được rồi.
Ca ca của muội là ai chứ!"
"Lạp Hy, bổn vương sẽ để lại cho con một đội ám vệ nhỏ.
Bọn họ sẽ luôn luôn đi theo bảo vệ phía sau con."
"Không cần đâu ạ." Thập Nhất lập tức từ chối.
Làm gì có ai bảo vệ cô tốt hơn chính bản thân cô nữa.
"Để Hướng Vấn Thiên phát hiện có ám vệ bên cạnh nhi thần thì chỉ tổ thêm nghi ngờ.
Có đám thuộc hạ ở bên ngoài hoàng cung hỗ trợ nhi thần là đủ rồi.
Phụ vương yên tâm, nhi thần thông minh hơn người nghĩ đó."
Ngao Vương nở nụ cười hiền ái: "Bổn vương biết nữ nhi của mình rất thông minh mà."
"Phải rồi, nếu Lạp Hy mà là nam nhi thì chức thái tử này cũng đâu đến lượt ta làm."
Bập… Nặc Sa vừa phát biểu xong đã bị Ngao Vương không thương tiếc tát đầu một cái.
"A… phụ vương… sao người đánh nhi thần?"
"Nói ra mà còn không biết xấu hổ nữa.
Bổn vương bảo ngươi chăm đọc sách lên mà ngươi đâu có chịu nghe."
"Híc… Dù có đọc thì nhi thần cũng không hiểu mà."
Bầu