"Ngươi đã nghe hai bọn họ nói chuyện như vậy?"
"Vâng, thưa hoàng hậu nương nương."
"Ngươi làm tốt lắm.
Nãi Nghê, đưa phần thưởng hậu hĩnh cho nàng ta."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương."
Cung nữ nọ theo chân Nãi Nghê rời đi.
"Vân Mộng Vũ đó thật không biết điều!" A Dĩ tức giận.
"Nếu không có công chúa nâng đỡ, lại tìm cách ngăn cản thái hậu thì nàng ta có thể an ổn ngồi ở vị trí quý phi nương nương đó ư?"1
Trong khi A Dĩ phẫn nộ thì Thập Nhất lại chỉ bình tĩnh thưởng trà của mình.
"Nô tỳ thật sự không hiểu! Sao trước giờ người cứ phải giúp đỡ nàng ta nhiều vậy chứ? Nhìn xem, người ta nào biết những gì mà người đã làm đâu, bây giờ lại còn tìm cách hãm hại người nữa."
"A Dĩ, hôm nay là ngày Nặc Sa trở về Tây Lương rồi đấy.
Ngươi có muốn đi tiễn bọn họ không?" Thập Nhất đột ngột nói sang một vấn đề khác.
Nghe nhắc đến Nặc Sa, A Dĩ liền thay đổi thái độ, nàng có vẻ buồn nhưng ánh mắt lại rất kiên định: "Không cần đâu ạ."
"Tốt lắm.
Thuộc hạ của ta phải dứt khoát như thế chứ!" Thập Nhất vừa khen xong thì lập tức đứng dậy.
"Ta thì vẫn phải xuất hiện để tiễn phụ vương cùng ca ca.
Nào, đi với ta."
Câu trước vừa khen xong, câu sau đã đá câu trước làm A Dĩ không biết tỏ thái độ thế nào luôn.
"Công chúa… người không cần dẫn nô tỳ đi mà."
"Sao thế? Ngươi đã kêu là sẽ từ bỏ rồi mà? Vậy sao phải sợ gặp mặt Nặc Sa?"
A Dĩ lập tức cứng họng.
Bởi vì hoàng thượng vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh nên Thập Nhất là người thay thế đưa tiễn đoàn người Tây Lương ra tận cổng thành.
Sau khi làm xong việc, nàng không trở về hoàng cung mà âm thầm thay đổi vị trí với A Dĩ để rời khỏi đoàn hộ tống.
Thiếu nữ đội nón lụa, cưỡi ngựa đi thẳng đến doanh trại.
.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Vào tới phòng ngủ của Đổng Trác lại không nhìn thấy người đâu, cô liền nằm luôn lên giường, chờ hắn trở về.
Lúc Đổng Trác trở về liền trông thấy một nữ nhân đang nằm như vậy.
Hắn đi tới bên cạnh giường, quỳ xuống một chân, ngắm nhìn thiếu nữ, trên mái tóc của nàng vẫn đang cái chiếc trâm ngày đó hắn tặng.
Hắn đã mong muốn thật nhanh được gặp lại nàng bởi hắn có rất nhiều suy nghĩ, cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt say ngủ của nàng hắn liền không nỡ đánh thức nó.
Soạt…
Thiếu nữ vốn đang ngủ đột nhiên vòng tay ôm cổ Đổng Trác, kéo sát lại gần, môi hắn vừa hơi hé ra thì đôi môi mềm mại của nàng cũng ập tới.
Đổng Trác không còn cách nào khác là đón nhận nụ hôn bất ngờ này.
Đợi hôn xong, trán kề trán, hơi thở hai người đều đã trở nên nhanh hơn.
"Chàng mới uống rượu sao?"
"Ừm… sau khi tập trận xong, có cùng mọi người uống vài chén."
"Đổng Trác… chàng nhớ ta chứ?" Thập Nhất vừa nói, tay vừa lần tới cổ áo của đối phương, chỉ là chưa kịp làm gì đã bị hắn nắm lại.
"Thập Nhất… chúng ta có phải nên nói chuyện rõ ràng với nhau không?"
"Về chuyện gì?"
Đổng Trác nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
"Về việc nàng rốt cuộc là ai?"
"Ta ư? Ta tất nhiên là phu nhân tương lai của chàng rồi."
Tay này bị bắt thì Thập Nhất lại đổi tay khác lần mò ngực