"Bẩm thái hậu, hoàng thượng đã đến bên ngoài cung rồi ạ."
Thái hậu nghe nô tài thông báo liền nhìn qua nữ nhân đối diện: "Lạp Hy, xem ra con đã nắm bắt được trái tim của hoàng thượng rồi."
Thập Nhất đi tới nắm nắm bả vai bà, nịnh nọt: "Mẫu hậu, chút nữa người nhất định phải đứng về phía thần thiếp đó."
"Được rồi, ai gia có khi nào không đứng về phía con sao?"
Hướng Vấn Thiên dần xuất hiện bên trong chính điện, vừa thấy hắn, nữ nhân kia đã thay đổi sắc mặt.
"Lạp Hy, nàng định trốn luôn ở chỗ mẫu hậu để không gặp trẫm nữa hả?"
"Thần thiếp không dám.
Hoàng thượng dù sao cũng bận trăm công nghìn việc, nay lại còn bận chăm sóc Vân quý phi, thần thiếp tìm đến thái hậu cũng là để tìm chút niềm vui."
Chỉ có khi ở trước mặt thái hậu thì Hướng Vấn Thiên mới nghe được hai chữ "thần thiếp" từ miệng nữ nhân này.
Thật là xảo quyệt mà.
"Mẫu hậu, người không định bênh vực cho hoàng nhi hả? Lần này hoàng nhi thật sự vô tội."
"Ai gia trước đó cũng đã nhắc nhở hoàng thượng rồi.
Nhi tử đầu tiên phải là do hoàng hậu sinh ra, bây giờ không phải bên ngoài càng có cớ nói Lạp Hy là nữ nhân không biết sinh nở sao?"
Đối diện với hai nữ nhân có thể khiến mình đau đau, Hướng Vấn Thiên lựa chọn thừa nhận tội lỗi, bớt tranh cãi.
"Là lỗi của trẫm khi trước không suy nghĩ thấu đáo.
Vậy nên bây giờ hai người cũng phải cho trẫm cơ hội sửa sai chứ."
"Hoàng thượng, thần thiếp nào dám trách tội gì người.
Thân là hoàng hậu, thần thiếp tất nhiên rất vui mừng khi người có nhi tử đầu tiên.
Dù sao nàng ấy cũng là quý phi, coi như có là Đại hoàng tử thì thân phận không sợ quá thấp."
Cái giọng điệu hiểu lý lẽ này thật sự không giống Ái Tử Lạp Hy hắn biết chút nào, hắn mới không tin đây là lời thật lòng của nàng đâu.
"Thần thiếp cũng tự cảm thấy hổ thẹn khi là hoàng hậu lại phải để một nữ nhân khác hoàn thành trách nhiệm này.
Vậy nên thần thiếp muốn để người hoàn toàn tập trung vào Vân quý phi cùng nhi tử quý giá đầu tiên này."
Thập Nhất nói xong, ngẩng đầu lên đã phát hiện Hướng Vấn Thiên đi đến trước mặt mình.
"Nếu vậy thì nàng càng không được ở đây mới đúng.
Nàng đã hổ thẹn như vậy thì bây giờ trẫm giúp nàng mang thai là được rồi."
"Khụ…" Tiếng ho của thái hậu vang lên.
Bà ta cũng đến đỏ mặt vì sự bạo dạn của hoàng nhi mình.
"Thôi, ai gia già rồi, rất nhanh mệt mỏi.
Hai con cứ ở đây mà nói chuyện với nhau đi."
Trông thấy thái hậu muốn bỏ mình mà đi, Thập Nhất không khỏi mắng thầm trong lòng.
Biết ngay là không thể trông đợi vào gián điệp hai mang kia mà.
Haizz… dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của nam chính.
Thái hậu rời đi, Hướng Vân Thiên càng được nước làm tới, không ngại ngùng nói ra mấy câu lấy lòng:
"Lạp Hy… Nàng đừng giận trẫm nữa được không? Cái thai kia cũng không làm cho tình cảm của trẫm đối với nàng thay đổi mà."
Trong quan niệm của Hướng Vấn Thiên, chuyện hắn có thai với một phi tử khác là rất bình thường.
Hắn là hoàng thượng, là nam nhân có đặc quyền đó, vậy nên hắn cho rằng Lạp Hy tức giận đơn giản vì người mang thai không ai khác mà lại là Vân Mộng Vũ.
Nói cách khác thì nàng đang ghen.
Vậy nên Hướng Vấn Thiên mới hạ mình xuống nước, năn nỉ nàng.
"Nếu không phải nàng cứ luôn không tin tưởng và tránh né trẫm thì có khi trong bụng nàng cũng đã có hài tử rồi."1
Hài tử? Hừ… mơ cũng đẹp quá đó.
Thập Nhất mỉa mai trong lòng.
1
Nam nhân này thật mau quên, ba năm qua ai mới là người chủ động lạnh nhạt, hờ hững với Ái Tử Lạp Hy trước đây.
"Hoàng thượng không cần nói nữa.
Ta hiểu việc này sẽ còn trải qua rất nhiều lần, là hoàng hậu, lẽ ra ta phải nở nụ cười chào đón tin tức này mới đúng.
Là do ta không hiểu lý lẽ, hoàng thường cứ việc trách tội đi ạ."
"Cho dù nàng có không hiểu lý lẽ thêm nữa thì trẫm cũng không trách tội nàng." Hướng Vấn Thiên cong cong khóe môi, nhìn thiếu nữ tràn đầy sủng nịnh.
"Trẫm biết nàng không vui nên đã đem tới cho nàng một món quà đó."
Lúc này thái giám tổng quản được Hướng Vấn Thiên ra hiệu đi tới, trên tay ông ta là một đạo thánh chỉ.
"Nàng tự xem món quà đi."
Thập Nhất giở đạo thánh chỉ ra, nội dung bên trong là về việc sắc phong hoàng tử do Ái Tử Lạp Hy sinh ra làm thái tử.
Ha… Tên nam chính này cũng thật là biết chơi.
Cái chiêu dỗ dành này tuyệt đối có hiệu nghiệm với một phi tần trong hậu cung.
Còn lời hứa nào đảm bảo hơn đạo thánh chỉ này nữa.
Tiếc là bản cô nương chưa bao giờ có suy nghĩ động tới hắn chứ đừng nói là sinh con.
Thập Nhất gấp lại đạo thánh chỉ, ra vẻ bối rối cùng kinh ngạc cho nam chính xem.
"Hoàng thượng… cái này…"
"Lạp Hy, bây giờ thì nàng chịu tin tưởng rằng trẫm thật sự đặt nàng ở vị trí đầu tiên rồi chứ?"
Vị trí đầu tiên của hắn không phải là Tây Lương quốc sao? Nói mà không thấy ngượng mồm chút nào nhỉ?
"Trái tim ở trong ngực hoàng thượng, mắt thường của ta làm sao thấy được nó đây?"
"Vậy nàng muốn trẫm làm sao? Không lẽ moi tim ra cho nàng xem thì nàng mới vừa lòng?"
Hắn dám moi thì Thập Nhất dám xem à nha.
"Được rồi, coi như hoàng thượng thật sự không có ý gì với Vân Mộng Vũ kia.
Ta sẽ không làm khó người nữa."
"Vậy bây giờ nàng sẽ về Khôn Ninh cung chứ?"
"Ta còn muốn bầu bạn với mẫu hậu thêm một chút.
Hoàng thượng nếu có việc thì cứ hồi cung trước đi."
"Không được… Trẫm muốn nàng lập tức về ngay." Đôi mắt Hướng Vấn Thiên cháy bỏng nhìn cô.
"Trẫm muốn đêm nay ngủ lại Khôn Ninh cung."
Thập Nhất há miệng như định nói gì đó nhưng Hướng Vấn Thiên đã cướp lời trước.
"Lạp Hy, hiện tại chúng