"Lưu Diệc Hàm, cô đây là thèm đàn ông đến điên rồi sao? Hay là những chàng trai trong quán bar đó không đủ thỏa mãn cô?"
"Sao anh biết tôi đến quán bar? Bộ anh… theo dõi tôi hả?"
Người ta chưa đánh đã tự khai, Từ Chính Quân chỉ muốn tát mình một cái.
"Trông anh có vẻ không vui khi thấy tôi tiếp xúc với đàn ông khác nhỉ?"
"Cô Lưu mắc chứng hoang tưởng nặng quá rồi.
Cô gặp ai, làm gì chẳng hề liên quan đến tôi.
Tôi không theo dõi cô mà chỉ là vô tình nhìn thấy.
Cô nghĩ một người có địa vị như tôi rảnh rang đến mức phải đi theo dõi một giúp việc đã bị sa thải sao?"
Hoang tưởng - Thập Nhất tiếp tục bị Từ Chính Quân cho ăn phũ.
Miệng tên này không thể dịu dàng lại một chút à? Thập Nhất nổi giận rồi, thật muốn đè hắn xuống mà trừng phạt, nhưng nhìn thấy vết tích trên làn da đối phương, cô vẫn chỉ có thể nhịn lại.
"Sao da anh còn đỏ thế? Cơ thể chưa khỏe hẳn sao?"
Mới hồi nãy còn nói những câu dâm tà, ngoắt một lại chuyển sang chế độ quan tâm hỏi han làm Từ Chính Quân không theo kịp.
"Chắc vì cô độc hơn những người khác nên bệnh của tôi cũng lâu khỏi hơn nhiều."
Thật là… tên này không công kích cô thì không vui hay sao ấy.
"Được rồi.
Là lỗi của tôi được chưa? Vậy nên tôi cố tình tới gặp anh để đưa cái này đây."
Thập Nhất móc ra một chiếc hộp gỗ đưa tới trước mặt Từ Chính Quân.
"Bôi cái này lên da, đảm bảo da anh sẽ sớm hồi phục."
Từ Chính Quân không cầm lấy, hắn không nghĩ thuốc của con người sẽ có tác dụng với hắn, huống chi còn là loại thuốc nhìn không có tên tuổi gì cả.
"Làm sao? Mạn Châu kia thì có thể làm bác sĩ riêng của anh, mà thuốc của tôi thì anh không thể tin tưởng à?"
Thập Nhất mở hộp thuốc ra, quẹt lên tay một lớp kem màu trắng đục, sau đó không đợi Từ Chính Quân phản ứng đã nắm lấy tay hắn, tháo ra bao tay đen.
Thấy hắn muốn giật tay lại, cô lập tức nói: "Yên tâm, sẽ không làm anh khó chịu."
Cô trực tiếp dùng tay trần thoa thuốc lên làn da đỏ ửng, cảm giác mát lạnh dễ chịu nhanh chóng truyền đến làm Từ Chính Quân ngẩn người, không có đau đớn hay khó chịu như hắn tưởng.
Nhìn sườn mặt cô gái chuyên tâm tỉ mỉ thoa thuốc, hắn phát hiện, bản thân vậy mà không có có chút phòng bị hay ghét bỏ nào với sự tiếp xúc thân cận này.
"Nào, cởi đồ ra."
Từ Chính Quân còn chưa kịp thu hồi lớp vỏ gai góc thì Thập Nhất đã nói một câu khiến hắn xù lông lên lại.
"Cô… làm gì?"
"Thoa thuốc.
Không phải khắp người anh đều bị như thế này sao? Để tôi giúp anh thoa."
Thập Nhất cứ nhằm vào cúc áo hắn mà ra tay nên Từ Chính Quân không còn cách nào khác là ra tay với cô.
Tuy nhiên sức mạnh của hắn lúc này lại chẳng có bao nhiêu, hoàn toàn bị cô gái áp chế đến lên giường.
Cô gái ngồi đè trên người hắn, cột hai tay đối phương vào thành giường bằng chính chiếc áo đã bị cô xé rách đến te tua.
Thân hình người đàn ông cứ thế lộ ra trước mắt, cơ thể ấy không hề yếu ớt chút nào, cơ bắp cần có đều có, chỉ là toàn bộ nhuốm một màu đỏ hồng giống như phát sốt.
"Lưu Diệc Hàm! Tôi sẽ giết cô!"
Từ Chính Quân nghiến răng nghiến lợi, gương mặt phẫn nộ đến cực điểm, có lẽ cả đời này hắn cũng chưa từng bị ai khinh nhục đến mức độ này.
Đối diện với sự tức giận ấy, Thập Nhất lại rất thản nhiên thoa thuốc cho hắn, khóe miệng cong cong: "Yên tâm, anh sẽ không nỡ lòng nào giết tôi đâu.
Cho dù có tức giận hơn nữa, anh cũng sẽ không giết tôi.
Tin không?"
Từ Chính Quân có thể cảm nhận rất rõ từng ngón tay đang chu du trên người mình.
Mỗi một nơi cô chạm đến đều mang mang theo cảm giác mát lạnh xoa dịu, còn có cả… một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến nói Từ Chính Quân phải giật mình thảng thốt.
Cho dù cô ta có là Nam Di, người hắn cần tìm hay thậm chí là nữ vương thì cũng không thể nào mang đến cho hắn cảm giác này được.
"Lưu Diệc Hàm, rốt cuộc cô là ai mà dám kiêu ngạo rằng tôi sẽ không dám giết cô?"
"Không phải không dám mà là không nỡ.
Tôi là người duy nhất có thể chữa khỏi căn bệnh này cho anh, cũng là người sẽ bao nuôi anh cả phần đời còn lại."
"Hừ… hoang tưởng!"
"Đằng nào cũng bị mắng là hoang tưởng rồi, vậy để tôi hoang tưởng thêm chút nữa nhé." Thập Nhất hơi cúi người về phía trước, cách gương mặt Từ Chính Quân chỉ vài cm.
"Dạo gần đây đầu óc anh chắc chắn không ngừng suy nghĩ đến tôi, nhớ rất rõ lời tôi từng nói và cả cảm giác khi tôi chạm vào anh nữa, ngoại trừ khó chịu thì vẫn có cảm xúc khác mà đúng không?"
Từ Chính Quân im lặng không nói, chính xác là không thể trả lời.
Hắn không muốn thừa nhận nhưng cứ ở trước mặt cô gái này, đầu óc linh hoạt của hắn lại đi du lịch tận đâu rồi.
Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia, cứ như hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi, chỉ tiếc rằng hắn cố gắng đến mấy cũng chẳng thể nhớ ra.
Tại sao một người xa lạ lại có thể đem đến cho hắn nhiều cảm giác quen thuộc đến vậy?
Thập Nhất tranh thủ