"Lưu Diệc Hàm, những lời cô nói chỉ toàn là suy đoán viển vông."
Từ Chính Quân vẫn rất cứng đầu, tuyệt đối không thừa nhận việc mình đang ghen.
"Được thôi, nếu anh không ghen thì đừng có đến "đúng lúc" như hôm nay nữa, tôi sẽ nghi ngờ rằng anh bị cuồng theo dõi tôi đấy." Thập Nhất khoanh tay nhìn hắn.
"Mặc dù anh là ông chủ nhưng cũng phải tôn trọng không gian riêng của người làm chứ nhỉ?"
"Cô tức giận vì đã bị tôi phá hỏng kế hoạch nào đó thì phải."
"Đúng vậy.
Kế hoạch của tôi thật sự bị anh phá hỏng rồi."
Thập Nhất không chối bỏ, thậm chí còn thừa nhận một cách sảng khoái làm Từ Chính Quân tức muốn chết.
Một người mới cách đây không lâu còn luôn miệng đòi bao nuôi hắn, bây giờ lại nhắm mục tiêu vào người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, rốt cuộc cô ta có thể mặt dày tới mức nào?
Nhìn gương mặt Từ Chính Quân dần trở nên méo mó, Thập Nhất thừa biết hắn đang hiểu lầm ý nghĩa kế hoạch cô nói tới, biết vậy nhưng cô cố tình không nói rõ đấy.
"Thật lòng mà nói thì Carl mới là người bám theo tôi nên nếu anh muốn yêu cầu giữ khoảng cách gì đó hãy tự nói chuyện với em trai của mình ấy, thế nhé ông chủ?"
Thập Nhất nói xong liền quay mông đi thẳng, chẳng đợi xem Từ Chính Quân có muốn nói gì nữa không.
Dù cô có kiêu ngạo đến đáng ghét, hay khiến hắn tức giận bao nhiêu thì hắn vẫn sẽ không đề cập đến việc đuổi cô, cho nên cô cứ việc làm tới thôi! Đợi tới lúc hắn thật sự bùng nổ, phá bỏ lớp vỏ kiêu ngạo kia, cô sẽ bắt hắn nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Thập Nhất rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Từ Chính Quân, môi hắn mím thành một đường, kìm nén cảm xúc khó chịu đang không ngừng dâng trào.
Lão Nhân rất nhanh liền xuất hiện trong phòng hắn.
"Ném Carl ra khỏi đây đi.
Nếu cậu ta không ngoan ngoãn thì cứ việc dùng vũ lực."
"Chủ tịch…"
"Làm sao nữa?" Ánh mắt mang theo bực bội của Từ Chính Quân liếc tới làm cho những lời sau đó của lão Nhân đều phải nghẹn lại.
"Không có gì ạ.
Hôm nay tiểu thư Mạn Châu có gọi điện tới, cô ấy muốn hẹn ngài-"
"Từ chối đi." Không đợi đối phương nói hết Từ Chính Quân đã lập tức từ chối.
Vậy nhưng khi lão Nhân chuẩn bị rời khỏi, không biết Từ Chính Quân nghĩ gì mà lại đột nhiên đổi ý, gọi ông ta quay lại: "Khoan đã…"
"Nói với Mạn Châu rằng ta muốn mời cô ấy đến nhà dùng bữa để cảm ơn cô ấy thời gian qua đã giúp đỡ ta.
Hãy chuẩn bị bữa tiệc dành cho bốn người, nói Carl và cả Lưu Diệc Hàm cùng tới."
Lão Nhân nghi hoặc nhìn lên Từ Chính Quân, cái này… không giống như việc mà ngài ấy sẽ làm.
Thấy đối phương mãi chưa trả lời, Từ Chính Quân nhíu mày hỏi lại: "Ông không nghe ta nói sao?"
"V…âng.
Tôi hiểu rồi ạ."
Sắc mặc Từ Chính Quân lúc này mới có chút hồi phục.
Hắn vẫn nhớ Lưu Diệc Hàm đặc biệt không thích việc Mạn Châu làm bác sĩ riêng cho hắn.
Vậy thì hôm nay hắn cũng phải trả lại chút cảm giác khó chịu của hắn mới được.
Từ Chính Quân suy tính rất kỹ càng cho bữa tối hôm đó nhằm trả thù Thập Nhất, nhưng điều hắn không ngờ đến chính là Mạn Châu tỏ ra vô cùng quý mến Thập Nhất, còn luôn miệng gọi cô là ân nhân gì đó.
Lông mày Từ Chính Quân cau chặt, cô ta là thánh nữ hay sao mà đi đâu cũng được gọi ân nhân vậy?
"Diệc Hàm à, lần đó tôi chưa kịp cảm ơn thì cô đã chạy đi mất rồi, thật không ngờ hôm nay tôi có thể gặp lại cô ở đây.
Tôi mừng quá!"
"Hóa ra tôi không phải là duy nhất của Diệc Hàm hả? Híc… điều đó khiến người ta thật tổn thương." Carl mặt mày tủi thân, ngồi một bên ra vẻ làm nũng với Thập Nhất.
Hết nữ chính rồi đến cái tên này, làm Thập Nhất thật không biết làm sao, cô không hề tốt bụng như bọn họ nghĩ mà!
"Diệc Hàm, cô ăn cái này đi."
"Không cần, Diệc Hàm có tôi chăm sóc rồi, cô tự ăn của mình đi."
"Ơ hay cái anh này, tôi gắp cho ân nhân của tôi mà!"
"Hừ… Diệc Hàm cũng là ân nhân của tôi nhé.
Sao cô không gắp cho anh trai tôi ấy!"
Thập Nhất ngồi ở giữa lắng nghe trận cãi cọ vô cùng chín chắn của hai người này mà muốn xung thiên luôn.
"Dừng lại! Tay tôi cũng không bị cụt, có thể tự gắp."
Không, người thật sự muốn xung thiên phải là Từ Chính Quân mới đúng.
Nhìn thấy cảnh Thập Nhất được hai người kia thân thiết chăm sóc, hắn tức đến nổ phổi rồi.
Rõ ràng ý đồ của hắn không phải như vậy mà!
Từ Chính Quân nắm chặt đôi đũa, quyết tâm hướng tới một món ăn trên bàn, gắp thức ăn đặt vào chén của Mạn Châu: "Cô cũng ăn đi, đừng gắp cho người khác nữa."
"Ha ha… xem ra đây là phúc lợi dành cho bác sĩ tiền nhiệm nhỉ? Hồi xưa tôi nhiều lần đến trị bệnh cho anh mà có thấy được ở lại đây ăn cơm lần nào đâu."
"Cô đây là đang oán trách tôi hả?"
"Không có.
Hì hì… Chính Quân, chúng ta là bạn mà, nghe anh nói đã tìm được bác sĩ có thể trị liệu dứt điểm căn bệnh tôi thấy mừng lắm đó."
Thập Nhất ngồi một bên lắng nghe cuộc hội thoại của Từ Chính Quân và Mạn Châu.
Ở trong cốt truyện, Mạn Châu là người duy nhất có thể khiến Từ Chính Quân mở lòng nhờ vào sự tốt bụng của mình.
Bây giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy.
Chính Quân? Đến gọi tên cũng đầy thân mật, trong khi hắn suốt ngày cau có vì cô dám xưng hô ngang hàng với hắn.
truyện đam mỹ
"Mà Chính Quân, anh vẫn chưa kể cho tôi nghe về vị bác sĩ đó đâu đấy."
"Để tôi giới thiệu lại, Lưu Diệc Hàm, người hiện tại đang thay thế vị trí của cô."
"Woa… Vậy ra Diệc Hàm cũng là bác sĩ sao?" Mạn Châu bất ngờ.
"Tôi đâu có chữa trị bằng tri thức y học để được gọi là bác sĩ, thật ra tôi chỉ là một cô gái giúp việc không có học thức cao thôi."
Lời nói của Thập Nhất làm những người khác hơi sững lại một chút, đặc