Từ Chính Quân tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt cô gái đang nhìn chằm chằm hắn.
Những dòng ký ức của ngày hôm qua hiện rõ trong đầu làm Từ Chính Quân phẫn uất hơn bao giờ hết.
Lúc này hắn nhắm mắt lại giả vờ ngủ còn kịp không?
"Anh tỉnh rồi.
Thân thể cảm thấy thế nào?"
"Tôi không sao…"
Thập Nhất đột nhiên chồm người tới làm Từ Chính Quân giật mình lùi lại.
"Cô làm gì vậy?"
"Anh nên đổi xưng hô với em đi."
"Tại sao?"
"Sao anh có thể gọi người bao nuôi mình một cách xa lạ như vậy được."
Bao nuôi? Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Trong ánh mắt nghi hoặc của Từ Chính Quân, Thập Nhất nhắc lại chuyện cũ: "Đêm đó em lấy hết gia tài của mình đưa cho anh.
Còn anh cũng đã nhận tiền của em rồi.
Như vậy em hiện tại chính là người bao nuôi anh.
Nào, tới đây gọi một tiếng honey nghe xem."
Thập Nhất vừa nói vừa kéo tay Từ Chính Quân, cô cảm nhận được một nguồn lực lại xuất hiện để đẩy mình ra, tiếc rằng nguồn năng lượng ấy nhanh chóng bị xám khí của Thập Nhất nuốt trọn.
Từ Chính Quân cứ như vậy bị đối phương ôm lấy.
Phát hiện năng lực của mình không có tác dụng với cô nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra trước đây cô vẫn luôn giả vờ."
"Không có, em đoán là năng lực của anh cũng yêu thích em rồi nên mới không nỡ ra tay với em đó!"
"Không có lý nào như vậy hết! Lưu Diệc Hàm, cô đừng có xảo ngôn."
Thập Nhất vòng tay qua eo, giữ chặt người hắn kề sát với mình: "Quản gia nói bình thường sau khi phát bệnh anh đều phải uống máu để giúp phục hồi.
Em tới để đưa bữa sáng cho anh đây."
Cô vừa nói vừa hướng chiếc cổ của mình về phía miệng Từ Chính Quân: "Mời anh dùng bữa."
Từ Chính Quân có thể nhìn thấy mơ hồ đường máu đang hiện dưới lớp da trắng trẻo ấy, quanh quẩn bên mũi là mùi thơm hấp dẫn vô cùng, mùi hương nồng đậm hơn trước đây rất nhiều.
Từ Chính Quân hoảng hốt ngoảnh đầu đi hướng khác, không dám nhìn vào Thập Nhất.
"Cô tránh ra, tôi sẽ không uống máu của một huyết tộc."
"Tại sao? Không lẽ máu em dở lắm hả?"
Ngược lại thì đúng hơn, dù chỉ mới một lần nếm thử nhưng hắn vẫn nhớ rõ máu của cô ngọt ngào hơn bất kỳ thứ máu con người nào hắn từng uống.
Từ Chính Quân không trả lời, Thập Nhất đột ngột đưa ngón tay lên cắn một cái.
Hành động của cô làm hắn giật mình hoảng hốt, vội vàng cầm lấy ngón tay đang chảy máu của cô.
"Cô bị điên hả? Tự nhiên cắn mình làm gì?"
"Tại anh không trả lời nên em phải tự thử xem dở ngon thế nào."
"Cô…" Từ Chính Quân không biết phải nói gì với người phụ nữ điên này nữa.
Hắn lập tức đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng, chiếc lưỡi mềm quanh quẩn bên vết thương, chẳng mấy chốc đã lành lặn trở lại.
Nếm được vị máu thơm ngon, đôi mắt Từ Chính Quân lóe lên một sắc đỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Có vẻ như bởi vì cơ thể nên khả năng kiềm chế bản năng cũng yếu đi nhiều.
"Nhìn anh thế này thì máu của em cũng không tệ lắm nhỉ? Vậy anh còn không mau uống máu em đi."
Từ Chính Quân bị cô gái này làm cho tức chết rồi, sao cô ta cứ phải ngoan cố như vậy.
"Lưu Diệc Hàm, cô rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy hả? Tôi không cần sự quan tâm của cô!"
"Anh là người của em rồi, tất nhiên em phải quan tâm anh.
Yên tâm, em nhiều máu lắm, đủ nuôi anh suốt đời."
"Tôi không phải người của cô."
"Đã nhận tiền của em thì là người của em rồi, anh đừng mong chạy trốn.
Với lại chỗ nào của anh em cũng thấy hết rồi, là người công dân gương mẫu, em phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Thập Nhất lần nữa nhắc lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, gương mặt Từ Chính Quân lập tức đỏ lự.
"Tôi không nhớ gì cả.
Cũng không cần ai chịu trách nhiệm.
Tránh ra!"
"Từ Chính Quân…" Thập Nhất chỉ gọi tên hắn rồi đột nhiên không nói gì nữa, cô rời giường đứng dậy.
Hắn tưởng rằng cô đã chịu từ bỏ nên âm thầm thở phào, nhưng không, Thập Nhất rất nhanh đã trở lại, không nói không rằng giữ lấy cằm hắn, đột ngột đặt một nụ hôn đi xuống.
Kèm theo nụ hôn ấy là một thứ chất lỏng thơm ngọt tràn vào khoang miệng, ép Từ Chính Quân nuốt xuống.
"Lưu Diệc Hàm… cô…"
Thập Nhất lau đi chút máu rơi bên khóe miệng, mỉm cười nhìn hắn: "Em biết anh sẽ không chịu cắn em đâu nên đã chuẩn bị sẵn một phần máu ở bên ngoài rồi.
Bây giờ anh muốn tự uống hay để em đút từng chút cho anh như vừa nãy?"
Từ Chính Quân rốt cuộc cũng nhận ra tại sao hôm nay hắn lại ngửi thấy mùi máu nồng nàn như vậy.
Nhìn ly thủy tinh chứa máu trên tay cô, đôi mắt hắn liền u ám đi vài phần.
Tại sao cô ta cứ phải làm ra những hành vi khiến hắn bối rối như vậy!
"Nếu anh không trả lời thì để em chọn cho-"
"Lưu Diệc Hàm!" Từ Chính Quân cắt ngang lời Thập Nhất đang nói.
"Cô coi tôi và Carl là gì? Là những con cá trong chiếc lưới của cô, mặc sức thả mồi và chúng tôi sẽ cứ thế mà đớp ư?"
"Anh vẫn đang ghen vì việc em đi chơi cùng Carl đúng không?"
Từ Chính Quân mím môi không đáp.
"Anh ngốc thật hay ngốc giả vậy? Sau những gì em đã làm với anh mà anh còn nghĩ em có tình ý gì với Carl sao?"
"Em không đi hẹn hò với Carl, là cậu