"Làm gì mà ngẩn người ra vậy?" Thanh âm trầm thấp vang lên kéo Thập Nhất ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Không có gì.
Em đang nghĩ người đàn ông của em lúc chuyên tâm làm việc trông vô cùng đẹp trai."
"Vậy bình thường tôi không đẹp?"
"Đẹp, rất đẹp, đẹp tới mức em chỉ muốn lập tức ăn luôn.
Hay là…"
"Tôi còn chưa xong việc đâu.
Ngồi yên xem phim nếu không muốn tôi thuấn di tới chỗ em không tìm được."
"Ồ…" Thập Nhất ỉu xìu thu lại bàn tay hư hỏng.
Không khí im lặng được một lúc, đột nhiên Thập Nhất lại lên tiếng hỏi một vấn đề chẳng liên quan: "Từ Chính Quân, anh có biết Sát Nhân hội không?"
"Là huyết tộc làm gì có ai không biết đến hội đó."
"Nghe nói Sát Nhân hội muốn thống trị con người, vậy tại sao thành lập lâu như vậy rồi mà nó chẳng có cuộc cách mạng ra hồn nào vậy nhỉ?"
"Sao đột nhiên em lại quan tâm đến nó?"
"Với một huyết tộc có thể ăn uống bình thường như em, em vẫn muốn con người có thể sinh sống để tạo ra lương thực, cho nên… em phản đối việc giết chết con người, nuôi lâu dài để hút máu không phải tốt hơn à?"
Từ Chính Quân nhìn Thập Nhất một cái rồi lại tập trung vào màn hình máy tính, thái độ dửng dưng: "Vậy em nên nói điều này với người đứng đầu của hội đó ấy."
"Anh thì sao? Anh có đồng tình với tư tưởng của Sát Nhân hội không?"
"Tôi không quan tâm." Từ Chính Quân có vẻ không muốn nói tiếp về chủ đề này.
Ánh mắt hắn đột nhiên liếc thấy vết xước nhỏ xíu trên bàn tay của Thập Nhất.
"Em bị thương lúc nào đây?"
"À… hôm qua làm bữa tối, có chút không cẩn thận."
"Đồ ăn của đầu bếp Từ gia không ngon hay sao mà em phải tự vào bếp?"
"Là khẩu vị em hơi đặc biệt thôi."
Không biết có phải bởi vì có nửa dòng máu huyết tộc hay không mà khẩu vị của Thập Nhất trở nên khó tính hơn rất nhiều, chỉ thích các món thật đậm vị và nặng mùi nữa, vậy nên cô đã tự vào bếp để làm món ăn theo ý muốn của mình.
"Một huyết tộc như em mà cũng yêu cầu với đồ ăn cao quá đấy."
Từ Chính Quân có vẻ chê bai là vậy nhưng ngày hôm sau, trên bàn ăn của Thập Nhất lại xuất hiện hàng trăm món ăn mới lạ.
"Cái gì vậy? Bộ hôm nay nhà mở tiệc sao?"
"Cô Lưu, đây là các món ăn từ những đầu bếp giỏi nhất trên thế giới, cô chỉ cần nếm thử và chọn ra những món hợp khẩu vị của cô thôi ạ."
Có một tên ngốc nào đó âm thầm để ý lời cô nói và rồi tự ý bày vẽ ra như vậy đây.
"Làm nhiều thế này là muốn tôi ăn no đến vỡ bụng sao?"
"Ha ha… đâu có ai ép cô Lưu ăn hết đâu.
Cô cứ từ từ nếm thử từng món, món nào chưa ăn tới thì hôm sau lại thử tiếp."
Nói thì nói vậy nhưng khổ nỗi Thập Nhất lại là người có tính ám ảnh cưỡng chế, đặc biệt không chịu được việc để thức ăn thừa lại trên bàn.
Rốt cuộc một mình cô đã xử hết mấy trăm món ăn đó.
Sức ăn của cô đã khiến đám người làm phải trợn mắt kinh ngạc.
"Ợ… quản gia… có thể nào gọi ông chủ của ông đến đây không? Ta nghĩ mình không đi nổi nữa rồi."
Đêm hôm đó, có một người đàn ông đã phải thức cả đêm chỉ để xoa xoa bụng cho con heo ham ăn.
"Có phải em bị ngốc không? Một đống đồ ăn cứ thế tống hết vào bụng, không sợ no chết sao?"
"Nếu không ăn hết thì đống đồ ấy sẽ bị vứt đi còn gì?"
"Bộ em nghĩ Từ gia của tôi thiếu tiền đến mức cần em tiết kiệm chút tiền nhỏ ấy hả?"
"Rồi, biết rồi, anh cứ như mấy bà vợ càm ràm chồng mình ấy."
Bà vợ càm ràm? Từ Chính Quân thật muốn nổi cơn tam bành cho đối phương biết thế nào mới là bà vợ càm ràm đúng nghĩa.
Mà không đúng! Hắn là đàn ông, có làm vợ cũng là cô mới đúng.
"Em-"
"Em biết có một cách để làm bụng em bớt khó chịu đấy."
Từ Chính Quân lập tức quên mất việc mình định nói: "Cách gì?"
"Anh hút bớt máu của em đi, như vậy thì đồng đồ ăn kia mới mau chóng đi tiêu hóa để tạo máu mới được.
Nè, hút đi."
Thập Nhất đưa cần cổ mình ra.
"Em giỡn mặt với tôi đó hả? Làm gì có cách trị đầy bụng kiểu em nói."
"Thật mà.
Mau đi, bụng em khó chịu muốn chết rồi đây này."
Từ Chính Quân không tin tưởng lời nói của Thập Nhất chút nào, nhưng vì gương mặt có vẻ rất khó chịu cùng sự mè nheo của đối phương, hắn chỉ định hút một chút máu cho cô vừa lòng thôi, vậy mà rốt cuộc khi thưởng thức được dòng máu thơm ngon, hắn bất giác hút nhiều hơn dự định.
Hắn sực tỉnh, ngưng lại hành vi của mình, cũng mau chóng làm lành vết thương cho cô.
"Xin lỗi, em có-"
Từ Chính Quân đột ngột dừng lại câu hỏi, bởi vì gương mặt cô gái lúc này đang vô cùng hưng phấn với bàn tay chu du trên cơ bụng hắn.
Máu của cô cứ như thuốc phiện đối với hắn vậy, khiến hắn không thể nhận ra mấy hành vi này.
Thập Nhất ôm cổ Từ Chính Quân: "Em cho anh ăn thì anh cũng phải cho em ăn lại chút xíu chứ?"
Tiếng va chạm ái muội vang lên, thập Nhất chỉ dày vò môi người đàn ông, lại động chạm đó đây một chút liền buông ra.
"Được rồi.
Em đi ngủ đây, anh có thể về phòng mình rồi."
Từ Chính Quân nhìn nhìn Thập Nhất, cô gái này khi nào cũng ra vẻ rất muốn động vào hắn, nhưng lần nào cũng luôn dừng lại ở thời điểm an toàn.
Ngoại trừ cái lần đó, cô vẫn chưa khi nào tỏ ý muốn vượt giới hạn.
"Tại sao?"
"Hả?"
"Không phải trước đây em còn làm hơn như vậy sao? Bây giờ đốt lửa rồi lại muốn bỏ dở giữa chừng?"
Từ Chính Quân đè một phần thân hình to lớn lên cơ thể nhỏ nhắn bên dưới, ánh mắt rực lửa chậm rãi thiêu đốt cô: "Có phải em không thật sự muốn động vào tôi không?"
Nhìn dáng vẻ động tình của hắn, trong thâm tâm Thập Nhất muốn rơi nước mắt.
Ông trời cố tình trêu ngươi cô phải không? Không phải cô không muốn mà là sức lực có