Những con đường vốn đông đúc người qua kẻ lại, nay vắng tanh, xơ xác đến lạ, nghe nói từ khi huyết tộc đột ngột xuất hiện, chính quyền và quân đội đều đã sơ tán dân chúng về phía Bắc.
Thập Nhất đi thẳng đến viện nghiên cứu AF, cũng là nơi đang diễn ra cuộc đụng độ với Từ Chính Quân.
Nhìn thấy đám huyết tộc được trang bị những vũ khí hiện đại không thua kém con người, cô mới hiểu tại sao Từ Chính Quân có thể thắng nam nữ chính.
Tiền cũng là lợi thế đấy, ở đây còn ai giàu hơn tên tài phiệt ba đời này nữa.
Thập Nhất tới viện nghiên cứu, lăn lộn một hồi mới tìm thấy một đám thợ săn do nam nữ chính dẫn đầu đang cầm súng bạc bao vây Từ Chính Quân và các huyết tộc.
Nhìn chênh lệch số lượng thì có vẻ hắn đã bị đột kích.
Thập Nhất không nói một lời, tay không xông tới.
Sự xuất hiện của cô đã khiến đội hình bao vây của thợ săn bị phá vỡ.
"Lưu Diệc Hàm, vậy ra cô cũng là huyết tộc?"
Bỏ qua câu hỏi của nữ chính Mạn Châu, Thập Nhất chỉ nhìn Từ Chính Quân, trong mắt hắn không giấu nổi kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng trở về thái độ lãnh đạm, cứ như không quen biết vậy.
Lần này coi bộ gay à nha!
"Cả hai người đều là ân nhân, đều từng là người tốt trong mắt tôi cơ mà! Tại sao lại cứ phải tấn công con người chứ?" Tiếng trách ai oán của Mạn Châu kéo lại sự chú ý của Thập Nhất.
Gương mặt nữ chính có vẻ thật sự đau khổ, còn nam chính ở bên cạnh thì cau mày mắng cô ta: "Mạn Châu! Đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng ta, phải lập tức giết Từ Chính Quân trước khi viện nghiên cứu thất thủ!"
Đường Tử Ngôn nói xong thì lập tức cầm súng bạc bắn tới, huyết tộc bên cạnh Từ Chính Quân đều sẵn sàng đứng ra làm lá chắn cho hắn.
Có thợ săn nhắm tới Thập Nhất nhưng chẳng viên nào bắn trúng người cô.
Thập Nhất di chuyển nhanh chóng, nhảy lên dùng chân vặt cổ đối phương.
Sau khi cướp được súng mọi việc đều dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn qua Từ Chính Quân hắn thậm chí còn không có vũ khí gì, dùng bàn tay đã được trang bị bao tay kỹ càng, di chuyển tức thời ra sau lưng kẻ địch, bẻ gãy cổ hắn.
Tên khác muốn đánh lén lại bị hắn dùng năng lực đẩy bay vào vách tường.
Vậy mới nói bình thường hắn đối xử với cô vẫn nhẹ nhàng lắm!
Nam nữ chính là hai thợ săn duy nhất còn lại sống sót trong căn phòng.
"Mạn Châu, nể tình cô, ta có thể để cô và anh ta sống sót."
"Không cần! Bọn ta tuyệt đối không đầu hàng! Cho dù sống sót tại đây thì sao chứ? Một khi thất bại, con người đều sẽ trở thành thức ăn-"
Mạn Châu đang hùng hồn nói thì bị Thập Nhất âm thầm đột kích một cú từ phía sau, đánh ngất.
"Mạn Châu!"
Đường Tử Ngôn chạy qua cứu trợ cũng được Thập Nhất cho một vé đi nghỉ ngơi chung luôn.
Xong việc, cô nhìn tới Từ Chính Quân, hắn một bộ thoải mái đứng đó chỉ đạo thuộc hạ, đang trong trận chiến mà trông cứ như đi dạo chơi vậy.
Mệt cho Thập Nhất còn muốn đến đây làm mỹ nhân cứu anh hùng, rốt cuộc lại chẳng có cơ hội ra tay.
Thấy Từ Chính Quân có vẻ làm lơ mình, Thập Nhất chủ động bước đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã bế bổng cô lên.
"Nơi này sắp tiêu rồi, các ngươi cũng mau rút đi."
Từ Chính Quân chỉ để lại câu đó cho đám thuộc hạ, đem Thập Nhất thuấn di rời khỏi viện nghiên cứu, tới một gian phòng nào đó giống như phòng chỉ huy, có rất nhiều camera giám sát.
"Sao anh đến tận căn cứ của địch vậy, không biết như vậy rất nguy hiểm à?"
Từ Chính Quân thả Thập Nhất xuống, lãnh đạm trả lời: "Đám huyết tộc biến đổi cần có một người giám sát ở khoảng cách gần.
Còn em sao lại tới đây?"
"Em vừa tỉnh dậy, nghe lão Nhân nói anh ở đây nên đến tìm.
Em muốn gặp anh."
"Nếu đã gặp được rồi thì về đi."
Từ Chính Quân lạnh lùng bỏ qua Thập Nhất đi tới bàn làm việc của mình.
Người vợ mới tỉnh lại sau ba tuần hôn mê, hắn không vội vàng ôm ấp thì thôi, giờ còn phũ phàng đuổi cô về nữa.
Vậy nhưng "tội nhân" Thập Nhất cũng không dám tức giận, lẽo đẽo theo sau bật chế độ "yếu đuối":
"Bên ngoài loạn lạc như thế, anh kêu