Đại Thần vừa quay trở lại đã đưa ra một thông báo đường đột như thế.
Lúc ấy Thập Nhất vẫn đang ngồi bên giường chờ Từ Chính Quân tỉnh lại.
Khó khăn lắm mới có một chút thông tin về thân phận của hắn, cô tất nhiên không muốn rời đi lúc này.
"Tuổi thọ ở đây của ta còn chưa hết, tại sao phải đi?"
[Bây giờ ta không có nhiều thời gian để giải thích, chuyện này sẽ nói với cô sau.
Chuẩn bị dịch chuyển… 3…]
"Khoan đã… còn hắn-"
Thập Nhất chưa nói hết câu đã nhanh chóng rơi vào trạng thái cứng đờ, chỉ trong chốc lát, thân thể cô gái ngã xuống, không nhắm mắt, bất động như một xác chết.
Sau đó không lâu, bên trong căn nhà gỗ đột ngột hiện lên một thân ảnh xa lạ, nam nhân với bộ y phục trắng, dáng vẻ cổ xưa, tóc tai, y phục lộn xộn, chật vật như vừa lăn lộn ở đâu về.
Trên vai người đó có một chú thỏ ngọc, nó nhanh chóng nhảy lên người Từ Chính Quân đang nằm, bàn chân nhỏ chạm vào ấn đường giữa hai hàng lông mày của hắn.
"Lẹ lên Đại Ngốc, ta đoán mọi người không giữ chân kẻ xâm nhập kia được lâu đâu."
"Biết rồi.
Ta đang cố đây! Mà đã bảo phải gọi ta là Đại Thần!"
Đang nói chuyện, đột nhiên thỏ ngọc bị hất văng ra, may mắn nam nhân kia nhanh tay chụp được nó.
"Có chuyện gì vậy?"
Toàn bộ cơ thể Từ Chính Quân được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng, có vẻ như thứ này đã ngăn cản sự tiếp xúc của người khác đối với hắn.
"Kim Quang đang bảo vệ ngài ấy, cứ thế này ta sẽ không thu hồi được mảnh linh hồn ở trong cơ thể đó!"
Người nam nhân đặt thỏ ngọc xuống đất, lên tiếng: "Để ta thử xem."
"Ngươi không được đâu!"
"Không thử thì sao biết được hay không!"
Hắn nói rồi lập tức đi tới, nhưng rất nhanh cũng bị hất văng đi.
"Ta đã nói là không được rồi mà! Kim quang của ngài ấy có khả năng thanh tẩy cực mạnh, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi cũng đi tong luôn đấy!"
Người nam nhân không có ý định dừng lại, lần này hắn dùng linh khí bao bọc toàn bộ cơ thể, có vẻ như linh khí đã làm thái độ thù địch của Kim Quang giảm xuống, dù vậy hắn vẫn không thể chạm vào Từ Chính Quân.
"Đại Ngốc, đưa bình chứa hồn đây."
Ngay khi chiếc bình nhỏ được ném vào tay hắn, kim quang giống như nhận ra điều gì, đột ngột không tấn công đối phương nữa, chậm rãi biến mất.
"He he… Ngươi xem, còn không phải bổn công tử ra tay liền xong sao?"
"Ăn may thôi! Đừng có ở đó làm màu nữa!"
Nam nhân nọ đặt hai ngón tay vào ấn đường Từ Chính Quân, một viên sáng tinh khiết từ từ đi ra, tiến vào chiếc bình trong suốt.
Bên trong đều là những chùm ánh sáng nhỏ giống hệt nhau như vậy.
Mà khuôn mặt Từ Chính Quân ngay lập tức trở nên trắng bệch, hơi thở yếu dần, sau đó thì..
không còn phản ứng gì nữa.
"Xong rồi đúng không? Mau đi thôi!"
"Rầm…" Tiếng động lớn vang lên, lại thêm một người khác xuất hiện tại căn nhà chật hẹp này.
"Khốn kiếp! Sao ngươi vào được đây vậy? Còn các sư đệ ta thì sao?"
Người nam nhân vừa xuất hiện từ đầu đến chân chỉ có màu đen, gương mặt sắc lạnh tà khí, ánh mắt nhìn về một người một thỏ bằng thái độ khinh thường:
"Bọn chúng sao? Chết rồi!"
"Sở Nhất! Đừng để y kích động, đừng vội tin lời y, phải mau chạy trốn trước đi."
Nam nhân áo trắng được gọi là Sở Nhất lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Hừ… tất nhiên ta không tin y! Bọn chúng mà dễ chết như thế thì đã không phải sư đệ của ta!"
"Các ngươi định chạy đi đâu?" Hắc y vẩy tay một cái, luồng cực quang bắn tới, phá nát cả căn nhà.
Ánh sáng ấy xoẹt qua cánh tay Sở Nhất, một vết cắt đỏ đậm lập tức xuất hiện.
"A… Đau quá đấy tên khốn! Có biết thuốc trị sẹo Tiểu Cửu nhà ta bán đắt lắm không hả? Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần bán thân trả tiền bồi thường đi."
Sở Nhất căm phẫn quay đầu giơ ngón giữa với tên hắc y, bị thỏ ngọc bám trên đầu tát mạnh một cái:
"Ngươi có thể ngậm miệng lại tập trung chạy không? Người sắp chết đến nơi là chúng ta đây này!"
"Sư phụ ta đã nói rồi, sức mạnh có thể thua còn khí thế thì không! Cứ phải lên mặt hù dọa trước rồi tính sau!"
Thỏ ngọc cạn lời: Chắc hắn không biết mấy nhân vật gáy sớm gáy to đều sẽ được thiết lập chết sớm trong truyện rồi.1
Một người một thỏ lướt nhanh vào cánh rừng, địa bàn này đã phần nào giúp bọn họ lẫn tránh sự tấn công của đối phương.
Hắc y đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu lại vì không phát hiện thân ảnh trắng kia đâu nữa.
"Trốn ư? Để ta xem các ngươi trốn được đến khi nào?" Y tiếp tục tấn công loạn xạ, cây cối không ngừng đổ rạp xuống.
Trong khi đó, ở phía sau một hòn đá, Sở Nhất ôm thỏ ngọc trong tay thở hổn hển: "Tại sao y theo chúng ta vào được đây luôn vậy?"
"Tên đó biết rõ ta cũng như phương thức khởi động, việc y