Giải trí Tinh Hoa chuyên về lĩnh vực âm nhạc, nơi tìm kiếm và đào tạo rất nhiều thực tập sinh với đủ độ tuổi.
Kế hoạch gần nhất của công ty là cho ra mắt một nhóm nhạc nam gồm năm thành viên.
Vì lẽ đó nên hôm nay Thập Nhất phải đích thân tham dự buổi kiểm tra đánh giá, lựa chọn thực tập sinh cùng với những người có chuyên môn khác.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu cô không bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong số này.
"Quách Tần, kỹ năng thanh nhạc rất tốt, nhưng còn về phần nhảy… em nói chân mình đã bị thương nên không thể thực hiện bài kiểm tra phải không?"
"Vâng ạ.
Hôm qua em bị tai nạn nên cổ chân đã bị trật khớp." Lúc nói việc này, ánh mắt thực tập sinh Quách Tần như có như không liếc tới chỗ ngồi của Thập Nhất.
Chàng trai với gương mặt khôi ngô tươi sáng lại đang cụp mắt buồn bã, ít nhiều đều khiến mấy giáo viên có chút mềm lòng.
Bọn họ đồng loạt quay sang hỏi ý kiến sếp lớn.
Thập Nhất không nói nhiều, trực tiếp đổi sang một bảng đánh giá mới: "Không thể kiểm tra đồng nghĩa 0 điểm, cho người tiếp theo lên đi."
Sắc mặt Quách Tần lập tức tái mét.
"Phương tổng, Quách Tần bình thường đều có thành tích rất tốt, cậu ấy là ứng cử viên tiềm năng nhất của năm nay."
"Tiềm năng? Vị trí nào?"
"Giọng hát và gương mặt cậu ấy đặc biệt thích hợp cho vị trí center."
"Center?" Thập Nhất nhìn qua người phụ nữ vừa phát biểu, liếc nhìn thẻ nhân viên của người đó một cái rồi mới nói tiếp.
"Cô Lưu đang phát biểu ý kiến dựa trên một giáo viên có kinh nghiệm mấy chục năm hay là một giáo viên có lòng thương cảm rộng lớn vậy?"
"Phương tổng, tôi không hiểu ý cô…"
"Quách Tần thuộc lớp cô giảng dạy phải không? Cậu ta đã trượt hai kỳ đánh giá debut vậy mà cô vẫn không nhận ra điểm thiếu sót ở học sinh của mình là gì ư? Xem ra hết hôm nay cô Lưu không cần đến đây làm việc nữa đâu."
Sắc mặt cô Lưu lập tức khó coi muôn phần, làm trong lĩnh vực nghệ thuật hầu như ai cũng có cái tôi rất lớn, bà ta tất nhiên không phục.
"Phương tổng nói cứ như hiểu biết rất rõ chuyên môn thanh nhạc vậy?"
"Nếu cái gì tôi cũng rõ thì còn cần thuê người như cô Lưu làm gì?"
"Cô…"
Thập Nhất ra hiệu với trợ lý, cho người dẫn cô Lưu rời khỏi phòng với lý do "đảm bảo bí mật kinh doanh" vì bà ta sẽ không còn là nhân viên của Tinh Hoa nữa.
Giáo viên bị đuổi việc ngay trước mắt, còn là nguyên nhân do mình, Quách Tần đỏ mắt vội vàng lên tiếng: "Là do tôi chậm hiểu, tiếp thu giảng dạy không tốt, thật sự không phải do cô Lưu đâu ạ, mong Phương tổng suy nghĩ lại."
"Giọng hát của cậu vận dụng kỹ năng điêu luyện như thế làm sao có thể là chậm tiếp thu." Thập Nhất hờ hững lên tiếng, phát ngôn đó lập tức khiến đám thực tập sinh xôn xao.
"Một giáo viên không thể chỉ ra khuyết điểm của học sinh để cải thiện thì nên đổi được rồi.
Tôi không muốn tiền lương của mình được trả một cách vô ích."
Thập Nhất hơi ngẩng đầu, nhìn lên cậu thanh niên đang đứng phía trước: "Quách Tần đúng không? Giọng hát khá nội lực, kỹ năng cũng hơn rất nhiều người đấy, nhưng nếu chỉ có như vậy thì không khác nào một con robot biết hát.
Sau khi nghe cậu hát xong, chẳng có gì đọng lại ngoại trừ nụ cười với gương mặt thánh thiện kia..."
Gương mặt Quách Tần lúc xanh lúc trắng cúi gằm xuống đất, bàn tay chỉ biết bấu chặt vào nhau, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương.
Những người khác đều cảm thấy lời nói của Thập Nhất có chút quá đáng, lại không có ai dám lên tiếng cắt ngang.
"Giải trí Tinh Hoa sẽ không lựa chọn ca sĩ hay thần thượng chỉ dựa vào nhan sắc.
Theo tôi, nếu cậu chuyển sang lĩnh lực khác như người mẫu hoặc diễn viên có khi lại nhanh chóng nổi tiếng hơn rất nhiều."
Bả vai Quách Tần hơi run lên sau câu nói vừa rồi, cậu ta chậm chạp ngẩng đầu đối diện với Thập Nhất, trong ánh mắt của chàng trai có một chút không cam tâm và sự ngang bướng:
"Cảm ơn nhận xét của Phương tổng, tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ những điều đó để tiếp tục tập luyện.
Tôi tuyệt đối không có ý định từ bỏ con đường âm nhạc."
Quách Tần cúi thấp đầu chào ban giám khảo rồi tự giác trở về chỗ của mình với bộ dạng khập khiễng.
Bởi vì việc này nên không khí trong phòng trở nên thật nặng nề, dù vậy thì buổi kiểm tra sau đó vẫn phải tiếp tục diễn ra.
Cho đến lúc buổi đánh giá kết thúc, phòng tập chỉ còn lại đám thực tập sinh, bọn chúng lập tức ngồi bệt ra sàn uể oải than thở:
"Sao hôm nay Phương Khả Mạn kinh khủng vậy chứ? Mới mấy hôm trước chị ta còn cười nói vui vẻ với chúng ta cơ đấy!"
"Lúc nãy vì ánh mắt của chị ta mà tôi quên hết những gì đã chuẩn bị luôn.
Hu hu… lần này rớt chắc rồi."
"Vẫn là tội cho Quách đại ca nhất, híc… cứ nghĩ năm nay anh ấy nắm chắc một suất debut rồi, ai ngờ…"
Mọi người đều