Tại tập đoàn Âu Thị, Tào Gia Lâm mang theo tin tức tốt đến báo cáo với Âu Dương Liệt:
"Người của ta đã thành công lôi kéo khiến con trai Phương Chí Đình nợ casino một khoản tiền lớn rồi ạ.
Sau này Phương Chí Đình tuyệt đối không thể từ chối bất cứ đề nghị nào của chúng ta."
"Số cổ phần Phương Khả Mạn buộc phải bán đi vì tiền bồi thường cũng đã được chúng ta thu mua toàn bộ.
Âu tổng, lần này kế hoạch của chúng ta đã đi tới bước cuối cùng và chắc chắn không thể thất bại."
Âu Dương Liệt không giấu nổi hưng phấn vì tin tốt này, ánh mắt hắn sáng lên khi nghĩ tới việc sắp nắm trong tay toàn bộ quyền sinh sát công ty Tinh Hoa.
"Tôi biết thư ký Tào sẽ không làm tôi thất vọng mà.
Anh hãy gấp rút hoàn thành chuyện này đi."
"Vâng tôi hiểu."
Trong khi đó, Thập Nhất, người đáng lẽ phải vô cùng rảnh rỗi vì đã rời khỏi Tinh Hoa lại đang đầu bù tóc rối cùng một đống tài liệu trên bàn.
"Âu lão gia, tôi không nhớ rằng mình thân thiết đến mức ông có thể ngồi lì ở nhà tôi thế này…"
Trên ghế, Âu Dương Lân thong thả uống trà, bộ dáng nho nhã hoàn toàn khác với Thập Nhất.
"Ta cung cấp cho cô không ít tư liệu mật của Âu Thị, cô có phải cũng nên bày tỏ thành ý với người đồng minh này không?"
"Mời ông về, tôi không có hứng thú bày tỏ gì với đàn ông đã có vợ."
"Khụ…" Âu Dương Lân bị câu nói không ngờ ấy làm cho sặc nước.
Chưa thấy cô gái nào thẳng thắn đến đáng lo như cô gái này.
Ho giả mấy cái, ông ta quyết định đổi chủ đề:
"Phương tiểu thư, cô biết tình hình dạo này của Tinh Hoa không?"
"Biết."
"Vậy mà trông cô thản nhiên quá nhỉ?"
Mặc dù trên báo chí không có tin tức gì nhưng qua tình báo của Chu Diệp, Thập Nhất biết Tinh Hoa đang gặp không ít vấn đề.
Âu Dương Liệt vẫn không ngừng làm khó mà Phương Chí Đình thì chỉ đưa ra toàn chính sách vô dụng.
"Âu lão gia không cần bận tâm đến việc của tôi.
Lo chuyện thu mua cổ phần đi."
"Nói đến chuyện này còn không phải tôi đang chờ đợi mòn mỏi đây à? Đã gần ba tháng trôi qua nhưng một chút tin tức về việc điều tra Tư Mã Hồ cũng không có.
Phương tiểu thư, tôi bắt đầu nghi ngờ về lời nói trước đây của cô rồi đấy."
"Tiến độ điều tra của đám quan chức đó không phải thứ tôi có thể điều khiển.
Vụ này liên đới khá nhiều người, ảnh hưởng hình ảnh của bộ mặt nhà nước nên tạm thời mới không có tiếng gió gì.
Âu lão gia đã nhẫn nại năm năm mà không đợi được thêm chút thời gian ít ỏi này à?"
"Tôi khá nhẫn nại, chỉ sợ có người nào đó thì không…"
Thập Nhất cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi đống giấy tờ, ngẩng lên nhìn Âu Dương Lân: "Người nào?"
"À… Ta chỉ nói chung chung vậy thôi.
Bên cạnh ta có không ít trợ thủ, bọn họ còn trẻ nên tính nhẫn nại không cao.
Ha ha…"
"Âu lão gia, tôi không thích nhất bộ dạng ẩn ý, úp úp mở mở của ông đấy.
Nếu đã muốn nhắc nhở tôi ông cứ nói thẳng luôn đi."
"Haizz… Ta chỉ là một lão già mắt mờ, không muốn xen vào chuyện của bọn trẻ cô cậu đâu."
"Tôi nghĩ ông nên soi gương trước khi nói."
"Ha ha… bề ngoài của ta khá trẻ so với tuổi.
Chắc ông trời ưu ái vì Âu Dương Lân ta đã sống thiện lương."
Mặc dù có vẻ ngoài vô hại nhưng ông ta đích thị là một con cáo già.
Nghỉ hưu năm năm vẫn lấy được không ít tài liệu mật của Âu Thị chứng tỏ ông ta không tầm thường chút nào.
Người như vậy lại bị mất trắng công ty vào tay đứa con trai non nớt thì chỉ có thể do số kiếp của nhân vật phụ thôi.
"Ba mươi phút nữa Quách Tần sẽ tới đây, Âu lão gia không định chờ tới lúc gặp được cậu ta đâu nhỉ?"
"Ha ha… Sợ lão già này làm hỏng không khí của cô với tình nhân nhỏ sao?"
Chỉ khi nhắc đến Quách Tần thì Âu Dương Lân mới chịu có động tĩnh rời khỏi ghế.
Trước khi rời khỏi đó, ông ta bỗng nhiên hỏi cô một câu:
"Phương tiểu thư là người hay thể hiện tình cảm với người mình thích chứ?"
"Có lẽ."
"Hừm… câu trả lời mơ hồ quá nhỉ? Ha ha… Thôi ta về đây.
Lần sau cần tài liệu gì cứ liên lạc, ta thật sự mong đợi thành quả cuối cùng của Phương tiểu thư đấy."
Rốt cuộc không gian yên tĩnh cũng được trả lại, Thập Nhất lần nữa tiếp tục vùi đầu vào những con số.
Việc Quách Tần sắp đến chỉ là lời nói xạo để lão già kia đi về thôi.
Từ khi Thập Nhất rời công ty, Quách Tần không còn dễ dàng ra ngoài được nữa, hắn bây giờ đang bận rộn chuẩn bị cho sản phẩm debut.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thập Nhất rốt cuộc cũng dừng lại, ánh mắt tập trung vào danh sách các khách hàng tầm trung của Âu thị.
"Ha… tìm thấy rồi…"
Cô lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện: "Alo, tôi sẽ gửi cho cậu một danh sách, hãy kiểm tra những người ở địa chỉ này có thật hay không."
"Phải rồi.
Tiến triển bên viện kiểm sát thể nào?"
Để đối phó với Tư Mã Hồ, Thập Nhất đã chọn bắt tay với thứ trưởng họ Ngu thuộc đảng chính trị miền Nam, có ưu thế trong an ninh quốc phòng vậy mà hành động của đối phương lại chậm hơn cô nghĩ nhiều.
"Phương tiểu thư yên tâm, trong tháng này sẽ diễn ra phiên tòa xét xử đầu tiên."
Người của Thập Nhất đã khẳng định như vậy nhưng rốt cuộc tin tức tới đầu tiên lại là việc Âu Thị muốn thu mua Tinh Hoa.
Âu Dương Liệt xuất hiện trong cuộc họp đại cổ đông của Tinh Hoa, dương dương tự đắc đối diện với Thập Nhất:
"Phương tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Cô gái lãnh đạm trước sự xuất hiện của hắn, đến chào hỏi cũng lười mở miệng, cứ thế lướt qua đi tới chỗ ngồi.
Âu Dương Liệt bị bơ không hề tức giận, mỉm cười đứng lên giải thích cho sự xuất hiện đột ngột này:
"Hôm nay tôi đến đây với tư cách là người đại diện tập đoàn Âu Thị, muốn thu mua Tinh Hoa trở thành công ty con của Âu Thị."
Bên dưới xôn xao ầm ĩ một trận, không ai ngờ rằng Âu tổng nổi tiếng lại đích thân đến đây để đích thân bàn bạc với bọn họ,