Đại sư huynh Sở Nhất này đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô.
Vừa bước chân vào casino lớn nhất trong thành phố, Thập Nhất đã nghe người ta đồn ầm về một tên thiếu gia ngu ngốc nhiều tiền nào đó.
Đi đến khu vực đánh bài, quả nhiên thấy ngay người đàn ông duy nhất có bộ tóc dài.
Sự xuất hiện của cô khiến Sở Nhất giật mình lắp bắp: "Đệ… đệ đến đây làm gì?"
Hắn vừa nói vừa ôm đống tiền ít ỏi còn lại trên bàn như sợ bị cướp mất.
"Ra đây nói chuyện."
"Ế… tại sao? Đệ đã nói sẽ không xen vào việc ta dùng tiền làm gì mà."
Thập Nhất kéo người đến phòng riêng, vứt hắn xuống ghế salon.
"Thua bao nhiêu tiền rồi?"
"Đánh bạc vốn dĩ lúc ăn lúc thua mà.
Đệ yên tâm, chỉ cần một trận thắng lớn thôi là ta có thể trả lại cả vốn lẫn lời cho đệ luôn."
"Trước giờ huynh mượn tiền đi đánh bài có bao giờ trả được chưa?"
"Có mà!"
Phải rồi.
Trả hôm nay xong hôm sau lại mượn số tiền gấp bội.
Cô cũng không nhớ mình đã bao nhiêu lần trông thấy Sở Nhất bị rượt đuổi bởi đám chủ nợ nữa.
"Bỏ đi.
Ta không quản chuyện chơi bời của huynh.
Ta tới đây chỉ để hỏi huynh về một người thôi…"
Thập Nhất nhanh chóng nói vào vấn đề chính.
Khi nghe thấy cái tên được cô đề cập, thái độ Sở Nhất khá ngạc nhiên.
"Trước đây đệ từng quản lý Thập Tử Ngục mà lại không biết người này sao? Hắn là một nhân vật vô cùng nổi tiếng đấy."
"Thường Quân là tên đại hung thần từng mở cửa Thập Tử Ngục, thả toàn bộ tội nhân quậy phá khắp nơi khiến hàng vạn sinh linh chết oan."
Nghe đến đây, rốt cuộc Thập Nhất cũng nhớ ra Thường Quân là thần thánh phương nào.
Cô đã từng đọc qua về hắn nhưng không quá chú ý tên tuổi.
Trong sử sách có ghi chép lại, năm đó Thần Điện phải hy sinh rất nhiều người mới có thể bắt hết tội nhân của Thập Tử Ngục, còn Thường Quân bởi vì tội nghiệt nặng nề, phải chịu hình phạt hồn siêu phách tán, mãi mãi cũng không thể hồi sinh hay đi vào luân hồi.
"Sao đệ lại đột nhiên hỏi về hắn thế?"
"Không có gì.
Chơi tiếp đi."
Thập Nhất vứt Đại sư huynh lại trong casino, một mình đi ra bên ngoài, những thông tin đó khiến cô không khỏi bận tâm về thân phận thật của "Hắn".
"Hắn" mà cô biết mặc dù có một mặt tính cách cực đoan nhưng hoàn toàn không giống tên đại ác ma khát máu giống như sử sách ghi chép.
Một ác ma lại có khả năng thanh tẩy Tử Linh U không phải quá ngược đời sao?
Thập Nhất đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên dừng lại bước chân, biểu cảm vô cùng bất thường.
Cô vội vàng cầm điện thoại ra gọi cho ai đó, bên tai chỉ vang lên những hồi chuông vô tận.
Cô tiếp tục bấm gọi cho một người khác: "Âu lão gia, Quách Tần có đang công ty không?"
"Hôm nay nó về từ sớm vì có cuộc hẹn quan trọng với cô rồi mà.
Cô vẫn chưa gặp nó à?"
Xảy ra chuyện rồi!
Trên bàn cá cược, Sở Nhất còn đang chờ đối phương lật ra con bài cuối cùng thì đột ngột bị nắm cổ áo lôi đi.
"A… Sao đệ lại phá rối ta nữa vậy? Vốn dĩ ta đang trên đà thắng mà! Híc…"
"Thắng bao nhiêu chút nữa ta đền gấp đôi cho huynh.
Bây giờ ta cần huynh đưa ta đi giết người."
"Hả? Giết người?"
Dưới sự trợ giúp của Đại sư huynh, Thập Nhất trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước một căn nhà hoang vu.
Cô cảm nhận được khí tức của Quách Tần ở trong ngôi nhà kia nên hiện tại hắn vẫn được an toàn.
Đang định cất bước vào trong thì đôi chân trở nên nặng nề.
Là Sở Nhất sống chết ôm chân Thập Nhất ngăn cản: "Đệ ngàn lần không được giết người vô tội đâu, chúng ta từ từ giải quyết được không?"
"Nếu vậy thì đáng lẽ huynh đừng có vì mấy đồng tiền mà đem ta đến đây.
Giờ ở đấy ra vẻ cái gì hả?"
"Ta là vì sự an toàn của Đệ tức, liên quan gì tiền bạc ở đây!"
"Buông tay ra huynh sẽ có 10 vạn."
Ngay tắp lự, Sở Nhất buông tay, đứng lên cúi người nhường đường cho cô như một đại tổng đang quản mở đường cho nhà vua:
"Dù sao cũng không nên giết người, đệ đánh gần chết thôi được rồi."
"Chút nữa ta đánh người, có gì huynh bảo vệ Quách Tần, nếu hắn bị thương thì lập tức trị thương cho hắn.
Rõ chưa?"
"À, chuyện này…"
"10 vạn."
"Tất nhiên là được rồi! Thân làm sư huynh, dĩ nhiên ta phải lo lắng cho sức khỏe của Đệ tức.
He he…"
Đừng ai nói tên này là đại sư huynh của cô.
Quá mất mặt!
Không gian xung quanh im ắng hơn Thập Nhất nghĩ rất nhiều, cô từng bước tiến về căn nhà, khi đã đứng ngay bên ngoài cánh cửa, một âm thanh súng nổ bỗng vang lên thật lớn.
Cánh cửa đồng thời bị đạp đổ, hình ảnh phía trước nhanh chóng đập vào mắt hai người.
Quách Tần đang đứng trong vầng ánh sáng, không chút xây xát, trên đất có mấy tên đàn ông không rõ sống chết, còn đối diện hắn là người phụ nữ run rẩy nắm khẩu súng trong tay.
"Đồ quái vật! Đừng tiến lại đây!"
"Quái vật?" Đôi môi mỏng kia khẽ hé mở, Quách Tần giống như chế nhạo đối phương.
Chỉ thấy hắn