"Điện hạ, chúng ta đến đây vì một thỏa thuận quan trọng với Claude, không nên gây ra âm ĩ không đáng có."
Ở đế quốc Rona, người có thể được gọi là điện hạ chỉ duy nhất hoàng thái tử Leigh District, cũng là nam chính thứ hai trong thế giới này.
Trước lời chỉ trích của Dylan, Leigh vẫn tỏ ra thật dửng dưng:
"Thế nào là ầm ĩ không đáng có? Chẳng phải cô ta là đứa con gái không biết thân biết phận, thường xuyên gây sự với Flora sao?"
"Ngài quá vội vàng rồi."
"Không phải ta vội vàng mà là ngươi quá khờ khạo.
Nghe nói lần trước ngươi cũng có mặt ở đó nhưng lại chẳng động được đến đứa con gái kia phải không?"
"Không phải không động được mà là chưa đến lúc để động.
Dù thế nào người của thần cũng sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt."
Tuy miệng xưng thần với Leigh nhưng thái độ của Dylan lại khá ngang hàng.
Dựa vào thân phận chỉ huy trưởng đoàn thánh kỵ sĩ, Leigh muốn an toàn lên ngôi buộc phải có sự ủng hộ của Dylan.
"Được.
Vậy thì ta sẽ tự làm theo cách của mình, còn ngươi cứ việc hèn nhát đứng một chỗ nhìn ta xử lý phiền phức thay Flora đi."
"Điện hạ không cần khích tướng thần.
Đừng quên ngài đang cần sự hỗ trợ của thánh kỵ sĩ.
"Ha ha… thôi đi.
Làm như ngươi thật lòng muốn giúp ta lắm ấy.
Nếu ta làm hoàng đế thì ngươi cũng sẽ nhận được thứ mình muốn nên bớt ra vẻ với ta đi."
"Các ngươi dừng lại được rồi đấy!"
Một âm thanh khác xen vào cùng sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn, con ngươi màu tím đậm xuyên qua lớp mặt nạ chiếu thẳng đến hai người đang kình cự nhau: "Thật mất mặt khi các ngươi cứ đấu đá như những thằng nhóc mới lớn!"
Sự xuất hiện của người này làm cho sắc mặt Leigh lạnh xuống mấy phần, cái nhìn đối với hắn ta tràn ngập sự cảnh giác.
"Tại sao ngài Đại pháp sư lại tự ý rời tòa tháp rồi đến đây thế này? Đừng nói ngươi phá vỡ hiệp ước, muốn âm thầm tiếp cận riêng với Flora đấy?"
"Nghe nói Claude muốn đưa đứa con gái riêng của vợ vào tòa pháp thuật, ta tới vì cần kiểm tra xem đối phương là thần thánh phương nào."
"Đưa Esther vào tòa tháp?" Dylan khó hiểu nhíu mày: "Ông ta nghĩ gì mà lại đưa một người không có chút mana vào tòa tháp vậy?"
"Không có mana?"
"Phải.
Các ngươi đều chưa gặp cô ta nên chắc không biết, ngoài cái tính khí kiêu ngạo, không xem ai ra gì thì cô ta chẳng có chút ma lực nào."
Người đàn ông được gọi là đại pháp sư nghe những lời đó về Esther liền mất đi hứng thú tìm hiểu.
Không nói không rằng phất áo choàng lên, nguồn mana màu tím bao bọc toàn thân thể anh ta như chuẩn bị rời đi.
Trước khi hoàn toàn biến mất, đại pháp sư hướng về hai người còn lại với thái độ đe dọa:
"Trước lúc mục tiêu chung hoàn thành, đừng gây sự làm hỏng kế hoạch của ta, nếu không… ta sẽ giết chết cả hai ngươi."
Dylan nhìn vào khoảng sân đã trống không phía trước, con ngươi lóe lên sát khí, môi mỏng nghiêm nghị mím thành đường thẳng băng.
"Tên đại pháp sư đó vẫn khiến người ta chán ghét như vậy.
Đợi xong việc ta nhất định phải giết hắn trước tiên."
Dylan bỏ qua lời hù dọa của Leigh, xoay người bước đi về phía tòa nhà chính.
"Đến gặp Claude thôi.
Lần này nếu điện hạ vẫn không thể thành công thuyết phục ông ta mở rộng giao thương đá ma thuật với phương Nam thì mọi kế hoạch sau đó đều sẽ trở nên khó khăn."
…
Buổi tối, Thập Nhất bất ngờ nhận được yêu cầu ăn tối cùng Claude.
Từ khi mẹ Esther bị bệnh, thỉnh thoảng vào những ngày đặc biệt Claude mới bỏ chút thời gian dùng bữa cùng hai đứa con gái.
Không biết Flora thế nào nhưng nguyên chủ phần lớn đều chỉ ăn một mình.
Trông thấy sự xuất hiện của Dylan và một người khác trên bàn ăn, Thập Nhất hiểu ngay nguyên của bữa tối hôm nay.
"Lần đầu gặp gỡ tiểu thư Esther, tiểu thư thật sự xinh đẹp hơn ta nghĩ rất nhiều."
Từ mái tóc đến con ngươi đều ánh lên màu vàng hoàng kim bắt mắt, chẳng ai khác ngoài tên nam chính Leigh District Vll đang săm soi cô.
Cánh tay hắn giơ lên trong không trung, chờ đợi cô đặt tay xuống.
Tên điên này muốn hôn tay cô sao? Hắn không sợ nữ chính nhưng cô sợ lây bệnh truyền nhiễm lắm.
"Tay tôi vẫn chưa được rửa, xin thất lễ vì không tiện hoàn thành lễ nghi xã giao cùng ngài."
"Esther!" Claude hoảng hốt kêu lớn, có lẽ ông ta không ngờ tới Esther sẽ làm ra hành vi vô lễ này.
Vội vội vàng vàng đứng dậy, Claude lên tiếng chữa cháy: "Điện hạ, con gái tôi chưa rõ thân phận của ngài nên mới có phát ngôn không đúng đắn.
Cũng là do tôi bình thường không quản giáo tốt, mong ngài bỏ qua cho."
Nữ chính Flora ngồi một bên chứng kiến cũng đang mang gương mặt cau có.
"Không sao, ta phải khen vì sự thành thật của tiểu thư Esther mới đúng."
Leigh vẫn không chịu thu lại cánh tay chơ vơ giữa không trung, sau khi tự giới thiệu thân phận hoàng thái tử, hắn mỉm cười ra vẻ độ lượng:
"Bất kỳ vết bẩn nào cũng phải thấy vinh dự vì được tồn tại trên làn da đáng quý của tiểu thư."
Tên Leigh quả nhiên vô sỉ như cốt truyện miêu tả, lời buồn nôn đó mà hắn nói ra đến thật mượt.
"Nếu ngài không ngại việc tôi đi vệ sinh chưa rửa tay thì may quá."
Thập Nhất vừa nói vừa giơ tay lên, đáng tiếc, đối phương đã xanh mặt lùi lại.
Hờ… Vẻ mặt ghét bỏ đó làm quý cô tổn thương đấy nhé!
"Hồ nháo! Esther, xem ra ta đã quá nuông chiều con rồi."
Mặc dù Claude đang to tiếng mắng mỏ nhưng Thập Nhất lại chẳng cảm nhận được chút tức giận nào từ ông ta.
"Còn không mau trở về chỉnh trang lại ngay cho ta!"
Thay vì yêu cầu cô xin lỗi hoàng thái tử thì Claude lại chỉ đuổi cô đi.
Thật khó hiểu nhưng dù sao cũng rất vừa ý cô.
"Nghe tin được ăn tối cùng cha