Nam chính trúng tên ngã ngựa rơi xuống đất trong ánh mắt lo lắng của tên thuộc hạ.
Hắn nhanh chóng xuống ngựa chạy tới đỡ chủ nhân của mình, còn Thập Nhất chậm rì theo sau.
Mũi tên cắm khá sâu vào bắp thịt cánh tay phải của Chính Tử Khanh.
"Nhanh, mau đưa hoàng tử trở về."
"Từ từ đã."
Thập Nhất lên tiếng ngăn cản hành động của đám thuộc hạ, cô lấy ra một mũi tên khác đưa tới trước mặt nam chính.
"Đằng nào cũng bị thương rồi, Hoàng tử, ngài có muốn tranh thủ lấy chút lợi lộc không?"
Trên tay của Thập Nhất lúc này là một mũi tên mà ở phần đuôi của nó có khắc rõ dòng chữ Chính Thái Khang, đây chính là mũi tên đặc chế riêng biệt của thái tử điện hạ.
Nam chính nhìn lên mũi tên thường đang đâm vào trong cách tay của mình, lại nhìn sang mũi tên trên tay Thập Nhất, hắn đã hiểu ý đồ của cô rồi.
Nhưng thuộc hạ Vệ Tam lúc này lại nhanh chóng ngăn cản:
"Không được, nếu như việc vu oan giá họa này bị phát hiện thì hậu quả sẽ ra sao chứ? Ngươi đáng muốn hãm hại hoàng tử sao?"
"Sai rồi, chúng ta không vu oan giá họa mà là gậy ông đập lưng ông.
Hoàng tử, ngài dám không? Có thể sẽ hơi đau một chút đấy.
Nhưng mà… không chết được đâu."
Tử Khanh nhìn thiếu nữ bình tĩnh trước mặt, hắn chẳng nhìn ra một chút cảm xúc nào trên gương mặt của cô.
Giống như cô chỉ bâng quơ đưa ra ý kiến như vậy hắn có làm theo hay không cũng đều không quan trọng.
"Được.
Làm đi."
Vệ Tam không ngăn cản được chủ nhân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ nhổ mũi tên ra khỏi cánh tay nam chính, rồi lại tay không cắm sâu mũi tên khác vào trong bắp thịt ngay chỗ vết thương cũ.
Thao tác của cô cực kỳ nhanh, đến máu vết thương cũng không kịp bắn ra thì mũi tên khác đã chặn lại.
Chỉ có dòng máu nhỏ đang rỉ ra thấm vào lớp áo.
Lông mày của Tử Khanh nhíu chặt lại vì sự đau đớn này, mũi tên mà thiếu nữ này cắm vào còn sâu hơn mũi tên cũ kia.
"Được rồi, tứ hoàng tử, giờ thì mời ngài hét lên thật to nào."
Buổi đi săn hôm ấy phải dừng lại vì vụ việc tứ hoàng tử bị mũi tên bắn trúng.
Lúc Lập Thiên cưỡi ngựa về tới đã nhìn thấy hoàng huynh của mình đang chảy rất nhiều máu.
Nhìn mũi tên cắm sâu trên cánh tay, gương mặt hắn tràn đầy sợ hãi.
"Mau, mau cứu tứ ca của ta."
"Bát hoàng tử, ta đã cho người gọi đến lang y của điền trang này rồi.
Người sẽ đến ngay."
Chính Tử Khanh ốm yếu, vì mất máu mà gương mặt trắng bệch, thật khiến cho người nhìn thương tiếc:
"Bát đệ, ta không sao.
Đệ đừng lo lắng."
"Làm sao có thể không lo chứ hả? Là ai? Là ai đã bắn ca? Nói cho đệ mau, đệ sẽ giết chết người đó."
Câu nói này của Lập Thiên lập tức làm cho vẻ mặt đám công tử ở đó thay đổi, ai cũng có thể nhìn thấy mũi tên phía trên cánh tay tứ hoàng tử chính là mũi tên đặc chế riêng của thái tử điện hạ.
Ngay lúc này thì lang y cũng vừa tới nơi, đám công tử và Lập Thiên đều phải ra ngoài để lang y chữa trị cho tứ hoàng tử.
Mà vị thái tử Thái Khang cũng vừa lúc về tới cùng với thuộc hạ của mình.
Hắn ta mang vẻ mặt sốt sắng hỏi han về tứ đệ của mình:
"Nghe nói Tử Khanh bị trúng tên? Tứ đệ thế nào rồi?"
"Tứ ca đang được chữa trị ở bên trong rồi.
Đại ca, người nhất định phải điều tra rõ vụ này.
Chắc chắn trong đám người này có kẻ hãm hại tứ ca."
Lập Thiên vừa nói ánh mắt vừa liếc tới đám công tử kia một cách tức giận, mà không biết hung thủ chính là đại ca của mình.
Thập Nhất ở bên trong giúp đỡ lang y lấy mũi tên và băng bó vết thương cho nam chính.
Trong quá trình đó tên nam chính này vẫn không ngừng la hét như sắp chết đến nơi rồi.
Diễn cũng thật nhiệt tình.
Sau khi băng bó xong thì Lập Thiên là người đầu tiên chạy đến, đôi mắt của hắn còn hơi đỏ lên giống như sắp khóc.
Thập Nhất phụ họa thêm cho nam chính bằng cách đưa mũi tên đầy máu lên trước mặt Lập Thiên, bonus thêm một tiếng quỳ gối vang dội.
Bụp…
"Bát hoàng tử, xin ngài hãy giúp chủ nhân nhà ta một cái công đạo."
Lập Thiên thấy người nô tỳ này đột nhiên quỳ xuống thì có chút