Ánh mắt Chính Tử Khanh nhìn qua lại giữa Thập Nhất và Lập Thiên, hắn có cảm giác bát đệ khi ở trước mặt Diêu Miên này đặc biệt tính khí tốt hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ chỉ là trùng hợp?
Thập Nhất đứng xem đám công tử ăn nhậu có chút buồn ngủ rồi, đêm đã khuya như vậy mà bọn hắn không mệt sao?
Lập Thiên vứt quân bài đang ở trong tay mình xuống, nói với đám người:
"Chán rồi, các ngươi tự chơi đi, ta về trước."
Lập Thiên đứng dậy rời đi, còn Thập Nhất thì vẫn đứng tại chỗ khiến hắn phải quay đầu lại:
"Ngươi còn không đi theo ta?"
"Tứ hoàng tử vẫn ở đây mà?"
Đám công tử này vốn dĩ không hề có ý định kết thúc buổi tiệc này đơn giản như thế, bọn họ đem mỹ nhân đến đây cũng không phải chỉ để ôm ấp mấy cái như vậy.
Chính Tử Khanh trong vai công tử ăn chơi chắc chắn không thể không tham gia, hắn bối rối ho một cái:
"Ừm… Diêu Miên, ngươi không cần ở lại đây với ta, trở về với Bát hoàng tử đi."
Thập Nhất cuối cùng cũng được giải thoát, cô rời thuyền cùng với Lập Thiên.
Sau khi hai người rời khỏi thì trên thuyền cũng bắt đầu những chuyện vui vẻ khác, chính là một đêm thác loạn cuồng hoan thật sự.
Còn Thập Nhất được trở về phủ chỉ muốn đi ngủ nhưng cái tên bát hoàng tử này lại nổi hứng muốn ăn đêm, bắt cô phải đi nấu cho hắn.
"Bát hoàng tử, ăn đêm sẽ mập đấy."
"Ngươi thấy thân hình này của ta sợ mập sao?".
ngôn tình hoàn
Cũng không biết tên cuồng thịt này tại sao lại có thân hình cao ráo thon thả như vậy nữa, hoàn toàn không thấy mập tí nào.
Hoàng tử đã lên tiếng thân phận nha hoàn như cô còn có thể làm gì khác sao?
Thập Nhất chỉ có thể đi vào bếp, lại cố tình nấu món súp cá.
Lập Thiên vậy mà không hề kêu ca về món cá này, cầm chén ăn rất ngon miệng.
Cô biết luật lệ của thời đại này nên chỉ im lặng đứng nhìn hắn ăn nhưng Lập Thiên lại lên tiếng nói cô ngồi xuống ăn cùng hắn.
Doãn Tiêu ở ngoài cửa đã trông thấy khung cảnh này.
Sau khi thỏa mãn dạ dày của vị bát hoàng tử xong cuối cùng Thập Nhất cũng được đi ngủ.
Nhưng chỉ mới sáng sớm tinh mơ cô đã bị tên thị vệ của bát hoàng tử gọi dậy khi đang say giấc nồng.
"Ở đây không có thái giám, bát hoàng tử lại không muốn nha hoàn khác động vào, nên người đã chỉ đích danh ngươi đi qua hầu hạ người thức dậy."
Thập Nhất thật sự muốn đập tên thị vệ trước mặt này một trận nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống.
Nha hoàn của tứ hoàng tử vô dụng không thể biết võ công.
Bình tình.
Bình tĩnh.
Vì nhiệm vụ, vì thân thể ngọc ngà quý báu của mình.
Nhịn.
Lập Thiên nhìn thấy gương mặt của Diêu Miên hôm nay đặc biệt lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.
"Diêu Miên, có ai bắt nạt ngươi à?"
"Không có."
"Hừm… ngươi là đại trù của ta, nếu ai bắt nạt ngươi thì cứ nói ta sẽ giết… đánh người đó cho ngươi."
"Cảm ơn bát hoàng tử.
Nhưng mà không có ai bắt nạt nô tỳ cả."
Người duy nhất hành hạ cô là hắn đó.
"Được.
Vậy sáng nay ngươi nấu món gì đấy? Ta muốn ăn thịt."
Lập Thiên vui vẻ hỏi cô, hai mắt nhắc đến thịt liền đặc biệt sáng long lanh.
Gương mặt của hắn lúc này trùng lên hình ảnh của thằng ngốc nào đó.
"Nô tỳ đã không còn làm ở vị trí đại trù nên sáng nay là một đại trù khác nấu nướng.
Tay nghề của người này rất giỏi thưa bát hoàng tử."
Lập Thiên nghe nói không phải Diêu Miên nấu thì vẻ mặt liền mất đi hứng khởi:
"Vậy trong thời gian ta ở đây ngươi hãy nấu ăn cho ta đi."
"Nô tỳ tuân lệnh bát hoàng tử."
Thập Nhất xong việc chỗ Lập Thiên thì phải đi đến phòng nam chính để dọn dẹp, nhưng trên đường đi cô lại bị chặn bởi hai nha hoàn khác.
Cô nhận ra bọn họ là nha hoàn thông phòng của nam chính.
Ánh mắt của hai người đang nhìn cô hoàn toàn mang theo địch ý.
"Diêu Miên, tại sao đến giờ này ngươi mới xuất hiện, ngươi muốn trốn việc sao?"
"Ta mới hầu hạ bát hoàng tử dùng bữa bây giờ mới xong."
"Hừ, chứ không phải ngươi cậy dạo này thường xuyên được ở bên cạnh tứ hoàng tử nên giờ muốn trốn việc sao?"
"Không phải."
Thái độ bình tĩnh, không chút e sợ của Thập Nhất khiến cho hai thiếu nữ đối diện cảm thấy rằng cô đang kiêu ngạo.
"Hừ, ngươi chỉ là một nô tỳ sai vặt linh tinh cho Tứ hoàng tử mà thôi.
Gương mặt tầm thường xấu xí này của ngươi đừng mơ leo lên giường ngài ấy."
So với hai thiếu nữ xinh đẹp này thì đúng là gương mặt của nguyên chủ Diêu Miên khá tầm thường.
"Ta chỉ leo lên giường của mình.
Bây giờ ta đi làm việc."
Thập Nhất không có ý định tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa này, nam chính của các nàng cô không dám tranh.
Cô chuyển hướng tránh khỏi bọn họ để đi làm công việc của mình nhưng một trong hai thiếu nữ ấy lại muốn giữ cô lại.
Thập Nhất nhanh nhẹn tránh qua một bên, lại làm cho nàng ta mất đà ngã ập xuống nền đất, vừa lúc này thì tiếng bước chân cũng vang lên.
Thiếu nữ ngã dưới đất cũng bắt đầu khóc lóc, nói ra những câu thoại nghe