"Diêu Miên, Công bộ nhận được kinh phí xây cầu rồi đấy."
Chính Tử Khanh về phủ liền thông báo tin vui cho Thập Nhất.
Hôm nay tất cả đám quan lại trong Công bộ đều trợn mắt vì không nghĩ hắn có thể hoàn thành dễ dàng như vậy.
Tất nhiên là nam chính vẫn phải tỏ ra hống hách với bọn họ như cũ.
"Nhưng mà lão già Trương Dư đó hình như không quan tâm lắm về việc ta lấy được kinh phí bằng cách nào."
Có lẽ ông ta cũng như những người khác, nghĩ rằng hắn lấy được là nhờ cái danh hoàng tử.
"Không sao, đến lúc xây cầu, Công bộ thượng thư phải đến kiểm tra, đến lúc đó ta sẽ khiến ông ta đứng về phía ngài."
Thập Nhất gấp lại cuốn sách mà cô đang đọc, đây là mấy công việc gần đây Tử Khanh phải giải quyết.
Đúng là nam chính, phải giả vờ dở dở ương ương nhưng vẫn tìm cách giải quyết công việc tốt nhất có thể.
Nếu như không phải vì hứa có nửa dòng máu Tây Hạ thì chắc lão hoàng thượng kia đã chẳng khó khăn với hắn đến mức này.
Quả nhiên là tình tiết của nam chính mà.
"Này… hôm nay Bát đệ đã đến hỏi quan hệ của ta với ngươi đấy."
"Ừm.
Có chuyện gì sao?"
"Không.
Không có gì."
Chính Tử Khanh rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Thập Nhất.
Hắn một mình đi đến thanh lâu uống rượu, chỉ có Vệ Tam đứng sau mà không có bóng dáng một nữ nhân nào.
"Vệ Tam, ngồi xuống uống với ta đi."
"Hoàng tử, ngài có gì phiền lòng sao?"
Tử Khanh lại một ngụm uống hết chén rượu, uống xong chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Không thể phiền lòng, con đường này là hắn tự chọn, muốn thành công hắn chỉ có thể bỏ đi tất cả thứ gọi là tình thân hay tình cảm nam nữ.
Nam chính đột nhiên mỉm cười:
"Là ta đang vui.
Bởi vì… lần đầu tiên ta có được thứ mà hắn không có."
Trước giờ hắn vẫn luôn phải nhẫn nhịn tủi nhục phía sau nhìn sự sủng ái của phụ hoàng dành cho Chính Lập Thiên.
Tất cả thứ mà hắn đang có cũng là nhờ sự ủng ái ấy mà ra.
Một bên căm ghét, một bên lại phải dựa vào, phải đón nhận tình cảm của người mình căm ghét.
Đã vậy thứ tình cảm ấy còn chân thật đến mức đáng ghét nhất.
Nếu như… người mà hắn ghét cũng đối với hắn như vậy thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi.
"Hoàng tử, không chỉ một thứ đâu, ngài sẽ có tất cả mọi thứ của hắn."
"Haha… tất cả sao?"
Cái từ tất cả này rộng lớn lắm, Tử Khanh chẳng mong ngóng đến thứ gọi là tất cả đó.
Hắn chỉ muốn khiến cho người phụ hoàng đó trả giá, khiến cho lão ta hối hận vì đã từng đối xử bạc bẽo với mẫu thân và hắn mà thôi.
"Vệ Tam, nếu như ta giết chết sự sủng ái ấy trước mặt ông ta thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?"
…
Thập Nhất đang ngủ thì đột nhiên bị quản gia đánh thức gọi đến phòng của tứ hoàng tử.
Từ bên ngoài cửa phòng cô đã có thể nghe thấy tiếng gọi Diêu Miên của nam chính ở bên trong.
Vừa mở cửa ra, mùi men rượu nồng nặc liền xộc vào mũi, làm Thập Nhất phải nhíu mày.
Tên nam chính này uống rượu xong còn gọi cô đến đây làm gì?
"A… Nha hoàn thông phòng của ta.
Ngươi đến rồi hả?"
Chính Tử Khanh ngồi dậy từ trên giường xiên xẹo bước đến phía cô.
Hắn dang hai tay muốn chồm lên người cô nhưng bị vồ hụt rồi ngã xuống đất.
Thập Nhất đứng một bên nhìn hắn khó chịu:
"Tứ hoàng tử, ngài không ngủ lại kêu ta đến đây làm gì?"
Nam chính lồm cồm bò dậy từ dưới đất:
"Này… ngươi là nha hoàn thông phòng của ta, còn không mau đến đây bồi ta ngủ.
Có tin ta chém đầu ngươi không?"
"À…"
Thập Nhất đi tới đóng cửa phòng, xong lại nắm cổ áo nam chính kéo hắn vào, đẩy ngã hắn nằm xuống giường.
"Tứ hoàng tử, ta không ngại đánh ngài một trận đến khi ngài hết giả say đâu."
Tử Khanh đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt thanh tỉnh không giống như người say rượu vừa nãy chút nào:
"Haha… chẳng lừa được ngươi gì cả?"
"Ngài mà không nói được lý do đêm khuya còn gọi ta đến đây là ta trở mặt với ngài đấy."
Đối diện với lời đe dọa của Thập Nhất, nam chính cười hề hề:
"Thì ta phải duy trì hình tượng ham nữ sắc của mình, lại vừa lúc ngươi cũng phải diễn vai nha hoàn thông phòng.
Là đồng minh, ngươi giúp ta giữ gìn thân thể chút đi."