Thập Nhất lúc này mới ngẩng đầu lên, đứng dậy nhìn gương mặt người giảng viên hình như đang rất không vui.
“Tôi gọi sao em không trả lời?"
“Em không nhớ số 18 là của em.”
Thập Nhất thành thật trả lời nhưng hình như người giảng viên không hề tin tưởng, mà còn có xu hướng gia tăng thêm độ sâu cho cái nhíu mày.
"Đã là năm học thứ hai mà em lại có thể không chớp mắt nói dối rằng không nhớ số của mình?"
"Thưa thầy, trí nhớ em không tốt."
“Vậy còn việc em ngủ trong lớp?”
“Không có ạ.”
“Tôi thấy em gục trên bàn rồi.”
“Thưa thầy, gục trên bàn không có nghĩa là ngủ.”
Cả lớp: "..."
“Em không nghe bài giảng.”
“Thưa thầy, em có nghe, chỉ là không nhìn thôi.”
Cố Tư Vũ đã nghẹn lời, hắn cũng không muốn đôi co với cô sinh viên đang cố cự cãi này nữa, hắn bật máy tính của mình, kéo đến phần bài tập rồi nói với cô:
"Vậy em lên giải bài này, đây là những gì tôi giảng nãy giờ, nếu em làm đúng liền bỏ qua việc này."
Thập Nhất đi lên bảng trắng bên cạnh, tay cầm bút lông bắt đầu viết xuống.
Năm phút sau cô bình tĩnh về chỗ ngồi và lại gục xuống bàn trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Cố Tư Vũ: Người ta chỉ cần nghe cũng có thể hiểu bài, giảng viên như hắn còn có thể nói cái gì?
Thập Nhất PK giảng viên: 0-1.
Nhưng mà Thập Nhất đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần như vậy mình liền có thể ngủ, bởi vì người giảng viên này rất nhanh đã mở cho lớp học một bản nhạc cực kỳ sôi động với lý do:
"Các em cần phải học được cách tập trung trong mọi tình huống phiền nhiễu xung quanh."
Thập Nhất vì ồn mà không thể ngủ nổi, trơ mắt nhìn tên giáo viên nuốt lời.
Hắn vừa nãy đã nói nếu cô làm đúng sẽ bỏ qua cho cô cơ mà?
Cố Tư Vũ: Tôi dạy học như thế nào là việc của tôi.
Em ngủ được cứ ngủ.
Thập Nhất PK giảng viên: 1-1.
...!
Sau tiết học sáng, Thập Nhất nhanh chóng về nhà bằng taxi, buổi chiều cô còn có tiết nên lẽ ra phải ở lại trường, nhưng với tình hình học hành chán thế này, cô thật sự không muốn ở lại.
Ừm… Cô là bệnh nhân mà.
Phải nghỉ ngơi.
Đại Thần: Đừng có lấy bệnh tật ra để làm cái cớ cho sự lười biếng của cô.
Lúc Thập Nhất về nhà, cô trông thấy ông Hạ đang ngồi nói chuyện với Hứa Dư.
Không khí có vẻ khá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy cô, ông Hạ liền thu lại vẻ mặt nghiêm khắc của mình:
"Chiều nay con không có tiết hả?"
Hình như bởi vì căn bệnh của Hạ An Di mà ai cũng cố gắng nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Con trốn tiết."
Câu trả lời này khiến những lời chuẩn bị thăm hỏi con gái của ông Hạ nghẹn lại.
Rất nhanh sau đó ông lại nở một nụ cười hiền hòa:
"Học hành nhiều quá cũng không tốt."
Hứa Dư ngồi đối diện nghe vậy lập tức nổi khùng lên:
"Con đánh nhau thì ba mắng, Hạ An Di trốn tiết thì ba lại như vậy.
Thật không công bằng! Bộ con không phải là con của ba sao?"
Câu cuối của cậu ta hét lên rất lớn, như đang muốn giải tỏa sự ấm ức và tức giận của mình rồi mặc kệ tất cả mà chạy ra khỏi nhà.
Nhìn thấy Hứa Dư bỏ chạy như vậy nhưng ông Hạ lại vẫn bình tĩnh như cũ ngồi trên ghế.
"Ba không lo sao?"
"Nó tự đi thì tự biết đường về." Giọng ông có vẻ rất tức giận.
Với ông Hạ thì đứa con trai này lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện và ganh tỵ với chị gái nó.
Dù sao một thằng nhóc như nó, chạy đi chơi một hồi rồi cũng phải quay về nhà mà thôi.
Thập Nhất không ở lại lâu, cô bước tiếp về phòng của mình, trước khi đi cô để lại cho ông một câu:
"Khi biết tin con trai đánh nhau, người làm cha vẫn nên hỏi câu đầu tiên là con có bị thương hay không."
Câu nói này lập tức làm cho gương mặt ông Hạ trở nên sửng sốt.
...!
Hạ Dư sau khi rời khỏi nhà thì chạy đến quán bar cùng đám bạn ăn chơi của mình.
Cậu ta chưa đủ 18 tuổi nhưng lại đang uống bia như uống nước lã.
Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, dáng cậu liêu xiêu như sắp ngã.
Bởi vì không cẩn thận mà va vào một cô gái xinh đẹp.
Cô gái đó đi cùng một người đàn ông có vóc người to lớn, vạm vỡ.
Hạ Dư bị người đàn ông túm cổ, may là có đám bạn và quản lý ở đây ngăn lại kịp thời nên đã không xảy ra tranh chấp.
Cho đến khi đám bạn đã lên xe về hết, chỉ còn một mình Hạ Dư đứng ngoài đường, cậu ta không bắt xe mà chậm chậm đi bộ trên đường cái.
Đã mười hai giờ đêm, con đường thỉnh thoảng mới có xe cộ đi lại.
Hạ Dư nhìn chiếc