"An Di, con cũng sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Đừng để việc học ảnh hưởng sức khỏe nhé.
Con nhớ ngày mai có lịch kiểm tra định kỳ chứ?"
"Vâng, con nhớ."
Nghe bà Hạ nhắc đến ngày mai, Hạ Dư ngẩng đầu nhìn về phía Thập Nhất.
Ngày mai cũng là ngày thi đấu đá bóng, cô đã nói sẽ đến xem trận đấu của cậu.
"Chị…"
Hạ Dư lẽo đẽo sau lưng theo Thập Nhất về phòng, miệng ấp úng muốn nói lại thôi.
"Tôi đi khám xong sẽ đến sân thi đấu luôn, không trễ hẹn với cậu đâu."
Bị nói trúng khúc mắc trong lòng, hai tai Hạ Dư lập tức hồng lên, lắp bắp phản bác: "Em...!có hỏi chuyện đó đâu.
Chị đến hay không cũng được.
Em… về phòng đây."
Cứ ba tháng một lần, nguyên chủ sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra cùng với bà Hạ với đủ loại xét nghiệm trên cơ thể.
Một bác sĩ đang hỏi Thập Nhất tình hình cơ thể gần đây về tần suất lên cơn đau.
Dạo này bởi vì cô dùng cơ thể yếu đuối này vận động khá nhiều nên có thể kết quả kiểm tra sẽ không khả quan lắm.
Nhưng hệ thống đã nói rồi, trừ khi cô bị người khác cố tình giết hại, còn không cô sẽ chỉ chết vào đúng thời điểm tuổi thọ của cơ thể này hết.
Và một khi tuổi thọ của cơ thể này hết thì dù cô có dùng kẹo cũng không duy trì thêm được một ngày nào.
Kẹo chỉ giúp cô duy trì linh hồn trong khi còn tuổi thọ mà thôi.
Đúng như Thập Nhất dự đoán, vì kết quả kiểm tra sức khỏe của cô không tốt, nên bà Hạ nói chuyện với bác sĩ khá lâu, mà thời gian của trận đấu bóng đá thì đã sắp đến.
Cùng lúc ấy, trong sân cỏ nhân tạo của trung tâm văn hóa thành phố, nơi sẽ diễn ra trận thi đấu đá bóng chung kết của các trường cấp ba trong thành phố.
Bởi vì giải đấu này mà nhà văn hóa hôm nay đặc biệt đông đúc hơn thường lệ.
Ở góc sân hai bên là các cầu thủ học sinh ngồi chờ chuẩn bị, trong đó có Hạ Dư đang đứng ngóng cổ nhìn lên khán đài bên trái.
Đã gần đến giờ thi đấu nhưng cậu vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng người mình muốn tìm.
"Hạ Dư, thầy đang gọi chúng ta tập trung lại kìa.
Mau lên."
Hạ Dư thu lại ánh mắt của mình, vẻ mặt buồn buồn quay người cùng bạn học đi tới chỗ các đồng đội.
Tiếng giới thiệu của MC vang lên, sau màn khai mạc rườm rà và cả tiếng cổ vũ rầm rộ của học sinh dưới khán đài.
Các cầu thủ lần lượt ra sân cỏ.
Sân tuy không rộng nhưng đủ lớn để trở thành một trận đấu nghiêm túc giữa các trường.
Hạ Dư là một trong số đó, cậu đang đứng ở vị trí chính giữa sân.
Một lần nữa, ánh mắt cậu lại xuống khán đài.
Vừa nhìn tới, cả thân người cậu đã bị bất động… Ở đó, ở vị trí tấm vé mà cậu đã đưa cho Thập Nhất, không chỉ có gương mặt quen thuộc của cô, mà bên cạnh, còn có cả người ba nghiêm khắc.
Ông Hạ đứng bên cạnh con gái và vợ của mình, nhìn Hạ Dư với bộ đồng phục đá bóng màu vàng ở trên sân cỏ, dưới chân cậu đang đi đôi giày do ông tặng.
Khoảng cách có chút xa, nhưng ông vẫn nhìn thấy được biểu cảm ngạc nhiên lúc này của nó.
"Ba có thể thể giơ tay lên không?"
Giọng nói của con gái vang lên trong tiếng ồn ào xung quanh.
Ông Hạ có vẻ không hiểu lắm, nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thập Nhất đưa tay của mình ra, nắm chặt và giơ cao lên: "Đây, ba làm như vậy này."
Cô đang muốn ông Hạ cổ vũ tinh thần cho Hạ Dư.
Nhưng trước giờ ông chưa bao giờ làm điều này, nó khiến ông lạ lẫm và ngại ngùng.
Thập Nhất mặc kệ sự ngại ngùng của một người ba không dám biểu lộ tình cảm với con trai mình.
Cô dùng tay mình nắm lấy tay ông rồi giơ lên cao.
Bà Hạ đứng bên cạnh cũng mỉm cười làm theo.
Hành động ấy ngay lập tức lọt vào ánh mắt của Hạ Dư, nhìn biểu cảm ngượng ngùng của ba, và gương mặt không cảm xúc của chị gái, đột nhiên Hạ Dư bật cười.
Cậu cười đến nổi khiến bạn học bên cạnh cũng thấy kỳ lạ.
"Hạ Dư, chúng ta còn chưa đấu mà cậu làm gì vui như thắng rồi vậy hả?"
"Ha ha, không có gì.
Này, Tử Hạo."
"Làm sao?"
Trong cái nhìn